“Chết còn lại mười hai con, sống còn ba con thỏ hoang.”
Hùng Bá kiểm kê xong sau đó nói.
Triệu Văn gật đầu, “Sống thì bán cho tửu lâu nhỏ lúc trước, vẫn là giá tiền trước, chết đợi chút nữa sẽ hữu dụng.”
“Được.”
Hùng Bá nói xong liền mang ba con thỏ hoang đi đến tửu lâu nhỏ.
Sau khi Hùng Bá trở lại, liền theo lời Triệu Văn nói chọn ra sáu con mồi có vẻ ngoài cùng chất thịt đều tương đối tốt.
“Chúng ta chia nhau hành động, ba con này huynh đưa đến chỗ Lưu địa chủ, Mã địa chủ cùng Chu địa chủ, ba con này ta đưa đến chỗ Đan địa chủ, Thiện địa chủ cùng Văn trưởng trấn.”
Làm ăn mà, nên đút lót một ít cho vài người, cho dù chỉ là một ít lợi ích nhỏ, đối phương cũng sẽ cười ha hả nhận lấy, sau đó không gây trở ngại ngoài mặt, là được.
Mặc dù Hùng Bá là hán tử, nhưng việc đối ngoại vẫn rất biết cách, Triệu Văn không lo lắng cho hắn.
Hùng Bá làm việc cũng lưu loát, đưa xong đồ vật liền đi, mà Triệu Văn mới từ Đan gia ra.
“Chỉ còn lại chỗ Văn trưởng trấn.”
Triệu Văn gật đầu.
Văn trưởng trấn là một hán tử trung niên cao gầy, giống Triệu sư gia, hắn không hay cười, cho người khác một loại cảm giác không giận mà uy.
“Không biết hai vị đến có chuyện gì?”
Hùng Bá ôm quyền chào, “Tiểu nhân vẫn luôn rất sùng kính Văn trưởng trấn, nếu không phải nhờ ngài có cách cai quản, dân chúng của Thạch Kiều trấn nào có thể trải qua những ngày thoải mái như vậy, hôm nay cửa hàng của phu phu tiểu nhân khai trương, cho nên mang theo ít đồ lại đây muốn cho Văn trưởng trấn nếm thử chút tươi mới.”
Văn trưởng trấn liếc mắt nhìn phía sau Hùng Bá một cái, đó là một con nai con, màu lông không tệ, chắc chắn chất thịt lại càng ngon.
“Đây là công lao của Huyện lệnh đại nhân, ta chỉ là làm một ít chuyện trong khả năng mà thôi.”
Thấy mặt mày của Văn trưởng trấn nhu hòa hơn một ít, Triệu Văn cho Hùng Bá một ánh mắt, Hùng Bá liền vội vàng đem con nai kia giao cho người hầu bên cạnh.
“Ở trong lòng của chúng ta, những chuyện ngài làm đều là chuyện thật, Huyện lệnh đại nhân bận tâm cả huyện thành, ngài cũng bận tâm đến người trên trấn chúng ta.”
Hùng Bá thành thật khen Văn trưởng trấn, khiến Văn trưởng trấn thoải mái đến mức đôi mắt đều nheo lại.
“Làm gì có, đây là chuyện mà trưởng trấn như ta nên làm, đúng rồi, tiệm của các người tên gì?”
“Cửa hàng Hùng Văn, phu phu chúng ta đọc sách ít, chê cười rồi.”
“Nói chi vậy, tên này rất chuẩn xác mà.”
Triệu Văn lẳng lặng ngồi ở một bên nghe hai người càng kéo càng gần, đến khi thời gian không sai biệt lắm, Hùng Bá mới chắp tay mang theo Triệu Văn tạm biệt Văn trưởng trấn.
Ra ngoài, Hùng Bá thở một hơi thật dài.
“Mẹ nó, nhịn chết ta rồi.”
Triệu Văn nghe mà có chút đau lòng, hắn biết Văn trưởng trấn không thích nói chuyện cùng một ca nhi như hắn, cho nên mới để cho Hùng Bá tiếp xúc chính diện, Hùng Bá vốn cũng không am hiểu loại nói chuyện cong cong vẹo vẹo này, đúng là khiến hắn phải nhịn.
Triệu Văn vội vã kéo hắn đi về phía cửa hàng.
“Chúng ta dọn dẹp một chút rồi đi về nhà đi, đem con mồi còn lại đưa một con cho mấy người trưởng thôn, còn lại đưa cho Đại ca cùng Nhị ca, tự chúng ta lưu lại một con là được.”
Hùng Bá bị Triệu Văn kéo như thế, nhất thời trong lòng đắc ý, trên mặt đều là nụ cười.
Cảm nhận được điểm này Triệu Văn lập tức quyết định, sau này bớt cho Hùng Bá tiếp xúc những chuyện này.
Bởi vì thời gian thợ săn đem đồ đến bán đã được Triệu Văn cùng Hùng Bá định trước rồi, cho nên cho dù cửa hàng không có ai cũng không sao.
Chuyện Hùng Bá cùng Triệu Văn mở cửa hàng người trong thôn đều biết, đa phần mọi người đều ước ao Hùng Bá số may, cưới một ca nhi nhà có tiền, chớp mắt một cái đã mở cửa hàng trên trấn, số ít người lại xem thường Hùng Bá, cảm thấy Hùng Bá ăn cơm mềm.
Đương nhiên bộ phận những người này tuy rằng ngoài miệng thao thao bất tuyệt, nhưng trong lòng không biết là có bao nhiêu ước ao.
“Ôi, làm thế này sao được!”
Trưởng thôn chối từ, vợ của trưởng thôn vừa nghe những lời này liền ở bên cạnh dùng sức nháy mắt với trưởng thôn.
Triệu Văn nhìn mà buồn cười, “Trưởng thôn nói gì vậy, a sau này mong rằng trưởng thôn chỉ điểm hai người chúng ta nhiều hơn.”
“Trưởng thôn người nhận đi, nếu không nhận lấy Hùng Bá ta sẽ mất hứng.”
Hùng Bá thấy ngày cũng không còn sớm, trực tiếp dùng sức cứng giọng, lúc này trưởng thôn mới cố gắng nhận, trên mặt vợ hắn sắp cười ra một đóa hoa rồi.
Khi Hùng Bá cùng Triệu Văn đi ra từ Vương gia, Vương Thuận vừa vặn cõng củi trở về.
“Hùng Tam ca, Tam ca phu.”
Vương Thuận cũng không ngờ sẽ gặp phải Hùng Bá cùng Triệu Văn ở cửa nhà mình, cho nên trong mắt mang theo chút kinh ngạc.
“Tiện đường tới xem một chút, trời không còn sớm, lần sau trò chuyện tiếp.”
Hùng Bá cất cao giọng nói.
“A! Được!”
Vương Thuận cười nói.
Hùng Phong vừa lúc ở nhà Hùng Vân, cho nên bọn Hùng Bá liền đem đồ đưa luôn cho Hùng Phong, không cần phải đi một chuyến đến nhà hắn nữa.
Về đến nhà chuyện đầu tiên chính là nấu nước rửa ráy, sau đó mới chậm rãi làm cơm tối ăn.
Sau khi ăn cơm xong, Triệu Văn tính toán một chốc thu nhập hôm nay.
“Cũng không tệ lắm, cho dù đưa chút ra ngoài, ngày hôm nay chúng ta cũng kiếm lời được chín mươi sáu lượng bạc.”
Hùng Bá giật mình ngẩng đầu lên, “Chín mươi sáu lượng? Nhiều như vậy!”
Triệu Văn cười nói: “Kỳ thực người chân chính kiếm được chính là mấy người Vương chưởng quỹ, ngẫm lại hai bàn tiệc của bọn họ là đã bằng số tiền chúng ta hôm nay kiếm.”
Hùng Bá nhớ tới món ăn của Diệu Vị hiên cùng Bách Vị hiên, lại nghĩ đến giá tiền kia, nhất thời sáng tỏ.
Giá bán mà Triệu Văn đưa ra cho mấy người Vương chưởng quỹ xác thực là rất tiện nghi, cho dù phải đi thật xa để kéo cũng đáng.
“Hôm nay vận khí tốt, phần lớn con mồi thu được đều là loại không dễ dàng bắt được, nhưng lâu dài, ta tính toán cũng được cỡ hai mươi, ba mươi lượng, hơn nữa vào mùa đông, muốn bắt thỏ hoang cũng khó khăn.”
Hùng Bá lắng nghe, cuối cùng gật đầu, “Có đạo lý, ngày đông đều không nhìn thấy tung tích, tuyết đọng dày, căn bản là bắt không được.”
” Vì vậy chúng ta phải suy tính dự định lâu dài mới được.”
Triệu Văn híp mắt cười nói.
Dáng dấp kia cực kỳ giống một con mèo mới vừa ăn được lửng dạ, đang nghĩ chủ ý, Hùng Bá nhìn thấy lập tức đơ người.
Vì vậy hai mắt Hùng đại gia phát sáng, tay lớn vươn tới, kéo Triệu Văn đang suy nghĩ đè xuống dưới người của mình, bắt đầu làm chuyện không thể miêu tả…..
Khí trời càng ngày càng nóng, rất nhanh sẽ tới mùa hè.
Triệu Văn sợ lạnh và nóng nhất, nếu không có chuyện gì, hắn sẽ không động đậy.
Hùng Bá nhìn mà đau lòng, cũng may nhà trúc vốn tương đối mát mẻ, hắn liền để ở các góc của gian nhà một bát nước giếng lạnh, đừng nói chứ đúng là dùng được.
“Ngày hôm nay ta có chút chuyện phải đi ra ngoài một chuyến, điểm tâm đã làm xong ở trong nồi, đồ ăn cho bữa trưa ta cũng xào kỹ, buổi trưa trời sẽ nóng hơn, buổi tối chờ ta trở về làm cơm.”
Sáng sớm, Triệu Văn liền bị Hùng Bá nhẹ nhàng lay tỉnh, sau đó để lại lời dặn dò này, đi rất sớm.
Hùng Bá mới vừa đi không bao lâu, Triệu Văn liền dậy.
Hắn lẳng lặng ăn xong điểm tâm, sau đó đi vào thư phòng, gió sáng sớm làm cho người ta thoải mái nhất, gió thổi qua cửa sổ bằng trúc mang theo hương trúc nhàn nhạt, khiến Triệu Văn rất yêu thích.
Như hắn sở liệu, thu hoạch con mồi mấy ngày này bắt đầu thay đổi, nhưng cũng may mỗi lần người của Vương chưởng quỹ cùng Ngô chưởng quỹ đến đây đều không gây khó xử, cũng có thể kiếm lời được mười mấy, hai mươi lượng bạc….
“Tam đệ phu dậy chưa?”
“Dậy rồi đây.”
Tiếng của Doãn Thành vang lên ngoài cửa viện, Triệu Văn đứng lên một bên đáp lời, một bên đi ra ngoài mở cửa.
Viện cửa mở ra, Triệu Văn liền thấy trong tay Doãn Thành mang theo hai quyển sách, cười nhìn hắn nói: “Tam đệ cố ý bảo ta tới với đệ, cho dù đệ ấy không tìm ta thì ta cũng tới.”
“Nhị ca phu mau vào đi.”
Triệu Văn thấy trong lòng ấm áp, cùng Doãn Thành vào phòng.
Chu Lực cùng Hùng Phong đi Chu gia chúc thọ, hôm nay còn chưa trở lại.
“Trong này bỏ thêm bạc hà dại à? Uống thấy nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng.”
Doãn Thành nhìn chén trà trong tay một chút nói.
“Phu quân dùng để pha nước uống, ta cảm thấy quá đơn điệu, cho nên liền bỏ vào trong trà thử một chút xem.”
Triệu Văn rất yêu thích mùi bạc hà.
Doãn Thành gật đầu, “Khi nào về ta cũng pha như vậy để uống một chút.”
“Câu lần trước mà huynh chưa rõ nghĩa đã tra được chưa?”
Doãn Thành lập tức vỗ một trang trong sách, “Ta đến nói cho đệ cái này, đệ xem…..”
Hùng Bá đến huyện, cố ý đem con mồi đưa đến Triệu gia rồi, sau đó mới mua chút rượu thịt, trưng một gương mặt cương nghị đi đến phố Bắc Đại.
Hắn đi tới trước mặt một ngôi nhà nhỏ thì ngừng lại, sau đó giơ tay lên gõ cửa một cái.
“Ai?”
“Lão tử!”
“… Hùng Bá?”
“Phí lời vậy, mở cửa.”
Một lúc sau, cửa viện nhỏ liền được mở ra, phía sau cửa là một hán tử có chút gầy gò, khiến người kinh ngạc chính là ống tay áo bên trái của hắn trống rỗng.
“Huynh cái tên này, lâu như vậy không gặp mà vẫn thô lỗ như thế.”
Tuy rằng hán tử gầy gò tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng nụ cười trong mắt khiến người khác không thể xem nhẹ.
Hùng Bá nhếch miệng khoe hàm răng trắng, quơ quơ rượu cùng thịt trong tay, “Nếu không phải sinh nhật huynh, lão tử sẽ không thèm chạy thật xa tới đây để bị huynh ghét bỏ đâu.”
“Ôi! Hùng Bá huynh tới thật là sớm!”
Hán tử gầy gò còn chưa tiếp lời, một giọng cao vút truyền tới từ phía sau bọn họ.
Đó là một hán tử có chút mập, trong tay hắn cầm một con gà nướng.
“Cao Hạo, tại sao không có năm nào huynh tới sớm hơn ta chứ!”
Hùng Bá cười ha ha, ba người cười nói tiến vào sân.
“Huynh xem huynh thật là có phúc khí, cưới một phu lang tốt như vậy.”
Uống được mấy chén, Cao Hạo hâm mộ nhìn Hùng Bá nói.
“Đương nhiên!”
Nghe hảo huynh đệ của mình khen phu lang của mình, tất nhiên là Hùng Bá vểnh cả đuôi lên.
Huynh cũng đừng quá đắc ý, lão tử cũng sắp cưới rồi!” Cao Hạo dùng sức vỗ vỗ bàn, cả khuôn mặt đều hưng phấn đỏ lên.
Lâm Bằng lẳng lặng uống một chén rượu, cười nhìn hai tên bạn tốt.
“Huynh không lừa người chứ?”
Hùng Bá để chén rượu xuống, ra vẻ không tin.
“Huynh trưng cái biểu tình gì thế hả! Thời gian đã xác định vào ngày hai mươi sáu tháng này, hai người các huynh quà có thể không có nhưng người nhất định phải đến đông đủ cho ta!”
Cao Hạo vỗ bàn “Bốp” một tiếng, khiến cho Hùng Bá ra vẻ ghét bỏ.
“Phu lang ta sợ nóng, nên không tới, quà ta sẽ đưa đến.”
Hùng Bá suy nghĩ một chút nghiêm túc nói.
Cao Hạo nghe xong đưa tay ra đánh một phát vào gáy Hùng Bá: “Lão tử thật vất vả mới kết hôn, huynh lại dám không đến!”
Lâm Bằng cười xong, nhanh chóng ngăn hai người tiếp tục hồ đồ, “Hùng Bá nói giỡn thôi, huynh cũng đừng tưởng thật.”
“Ta không có nói đùa.”
Hùng Bá trừng Cao Hạo một cái.
Cao Hạo cũng hung tợn nhìn hắn chằm chằm.