Hùng Phong ở bên cạnh cười nói: “Ta chỉ muốn cho hắn biết, đều đã có tuổi, làm việc không nên vọng động.”
Hùng Vân vừa nghe rất tán thành, Hùng Bá nhìn chằm chằm lò lửa không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này Triệu Văn cũng đang trầm tư.
Triệu Võ kết hôn, bọn họ tất nhiên phải đưa một món quà lớn mới phải.
Chu Tĩnh Nhã nghiêng đầu nhìn Triệu Văn: “Là Tiểu Nhạc hả?”
Triệu Văn bất ngờ liếc mắt nhìn hắn, sau đó gật đầu, “Làm sao huynh đoán ra là hắn?”
Chu Tĩnh Nhã hé miệng nở nụ cười, “Nhớ ngày sinh nhật mười ba tuổi của huynh, ta đi tìm huynh, trong lúc vô tình gặp được đại ca huynh cùng Tiểu Nhạc.”
Triệu Văn trợn to mắt, hỏi tới: “Đại ca ta làm cái gì?”
“Tiểu Nhạc bưng đồ trong tay không cẩn thận đạp phải cục đá, ngay lúc hắn sắp té sấp xuống đất, đại ca huynh cả kinh quăng luôn sổ sách trong tay, đỡ lấy hắn.”
Chu Tĩnh Nhã nhớ đó là lần đầu tiên hắn thấy cảm xúc sợ hãi trên mặt Triệu Võ, nếu không ai đỡ được Tiểu Nhạc, té xuống sẽ đập vào tảng đá lớn bên cạnh.
“Từ đó về sau, ta không còn thấy tảng đá kia nữa, chắc là đại ca huynh đã cho người nhấc đi.”
Triệu Văn ôm tay suy nghĩ một chút, “Hình như, hòn đá kia là do cha ta mang về.”
Không ngờ lúc đó đại ca đã có tâm tư với Tiểu Nhạc.
“Nhưng mà khi đó Tiểu Nhạc mới mười một đi?”
Chu Tĩnh Nhã liếc mắt nhìn hắn, “Nếu là ở gia đình giàu có, mười một không nhỏ.”
“Cũng phải.”
Triệu Văn khẽ cười một tiếng.
Đáng tiếc năm thứ hai Triệu Võ liền đến Lưu gia, đem họ Lưu thú vào cửa, nhưng cũng từ khi đó, Triệu Võ càng không thích nở nụ cười.
Suy nghĩ hơn nửa ngày, Triệu Văn cũng không quyết định ra là sẽ tặng quà gì, vì vậy sau khi về nhà liền cùng Hùng Bá nói tới chuyện này.
Hùng Bá vừa nghe, nở mặt nở mày vỗ lồng ngực của mình nói: “Màn kịch quan trọng ta đã tìm người làm, quà khác phu lang nhìn rồi làm là tốt rồi.”
Triệu Văn bất ngờ nhìn về phía Hùng Bá: “Huynh thật là có tâm, là cái gì?”
Hùng Bá lộ ra một hàm răng trắng, “Ta đã làm hai đôi, một đôi là đưa cho bọn đại ca, một đôi là của chúng ta.”
Triệu Văn vừa nghe càng hiếu kỳ hơn, nhưng Hùng Bá không chịu nói, cho dù Triệu Văn cưỡng bức dụ dỗ thế nào đi nữa.
“Ngày mai ta đi hỏi một chút xem đã làm xong chưa, không sai biệt lắm cũng gần xong rồi.”
Triệu Văn bất đắc dĩ, “Ngày mai ta không có việc gì, ở nhà chờ huynh.”
“Được!”
Hùng Bá vui sướng hài lòng nói.
Sáng sớm hôm sau, Hùng Bá liền ra cửa.
Triệu Văn vẫn luôn ở nhà, chờ Hùng Bá cầm đồ về.
Lúc Chu Tĩnh Nhã đến nhà cũng đem quà mình đã chuẩn bị đưa cho Triệu Văn.
“Ta thì không đi được, thay ta nói mấy câu với bọn họ.”
Triệu Văn cười híp mắt gật đầu, Chu Tĩnh Nhã có phần tâm này là đủ rồi.
“Huynh ngủ không ngon?”
Triệu Văn thấy quầng thâm dưới mắt Chu Tĩnh Nhã nghi ngờ nói.
Chu Tĩnh Nhã thở dài, “Giữa ban ngày rất buồn ngủ, ban đêm trái lại ngủ không được.”
“Vậy sao được, tìm đại phu chưa “
“Trong nhà có một người, kê mấy thang thuốc dưỡng thai.”
Triệu Văn cũng không nói thêm với thêm Chu Tĩnh Nhã, “Huynh nghỉ ngơi đi, trà lâu không có việc gì, cho dù chúng ta không đến bọn họ cũng có thể quản lý tốt.”
Chu Tĩnh Nhã đi không bao lâu, Hùng Bá liền cao hứng trở về.
Triệu Văn liếc mắt một cái liền thấy được hai cái hộp gỗ trong tay đối phương.
Nhớ tới Hùng Bá nói “Một đôi”, con ngươi Triệu Văn đảo một vòng, “Để ta đoán một chút.”
Hùng Bá đem hai hộp gỗ đặt lên bàn, hứng thú nói, “Được.”
“Là ngọc bội?”
Hùng Bá lập tức kinh sợ, đưa tay ra đẩy một cái hộp gỗ lên trước mặt Triệu Văn, “Đúng là không làm khó được phu lang.”
“Có ngốc hay không, hôm qua huynh nói một đôi, tỉ mỉ đoán là biết.” Triệu Văn chỉ chỉ hộp gỗ nhỏ bằng bàn tay trước mặt nói.
Hùng Bá cũng nhớ tới lời mình nói, hắn cười ha ha, thúc giục Triệu Văn: “Mở ra nhìn, đây là của chúng ta.”
Triệu Văn liếc mắt nhìn hắn, lập tức nhẹ nhàng mở hộp gỗ trước mặt ra.
Chỉ thấy trong hộp gỗ đặt một đôi ngọc bội màu xanh, hình thức rất đơn giản, nhưng màu xanh ngọc cực kỳ hiếm thấy.
“Đệ cầm lên nhìn kỹ.”
Hùng Bá cười nói.
Triệu Văn cầm hai khối ngọc bội lên, chỉ thấy trên một đôi ngọc bội khắc tên hai người, bởi vì là tại ngọc bên trong, cho nên không nhìn kỹ là không thấy được.
“Thích không?”
Triệu Văn chà xát ngọc bội trong tay hai lần, “Rất yêu thích.”
Thanh ngọc rất là hiếm, ngọc này khắc chữ bên trong thì càng hiếm thấy.
Hùng Bá vừa nghe Triệu Văn nói yêu thích, trong lòng cũng cao hứng, “Thanh ngọc là ta có được lúc còn nhỏ, bởi vì Mộc gia có chuyện, cho nên đặt nó ở chỗ một người bạn.”
“Chữ này cũng là người bạn kia khắc à?”
“Không phải, nhưng hắn quen một ông lão vừa vặn biết loại tay nghề này, ta liền mời hắn giúp một chuyện, xem như là không ai nợ ai.”
Triệu Văn gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ bảo Hùng Bá đứng lên, sau đó đem ngọc bội có khắc chữ “Văn” treo bên hông đối phương, sau đó lui về phía sau một bước nhìn một chút, nhất thời cười ha hả.
Vóc người Hùng Bá vốn cao lớn, lúc không nói lời nào lạnh mặt thì trên người còn mang theo sát ý, đột nhiên bên hông xuất hiện một khối ngọc bội, nhất thời trông không ra ngô ra khoai.
“Ta có thể để ở bên trong.”
Hùng Bá tự biết mình không phải là quân tử khiêm tốn, tự giác lấy ngọc bội xuống nói.
Triệu Văn lau nước mắt vì cười, đi tới ôm chặt lấy Hùng Bá, “Huynh đó…”
Hùng Bá hắc hắc vài tiếng, trở tay đem người ôm càng chặt hơn.
Về phần một đôi thanh ngọc đưa cho Triệu Võ cùng Triệu Tiểu Nhạc, bên trong không có khắc chữ, nhưng Hùng Bá tất nhiên sẽ nói cho Triệu Võ biết tìm ai có thể khắc ra chữ.
Phu phu Hùng Phong cùng Hùng Vân cũng chuẩn bị quà nhờ Hùng Bá mang tới.
“Chúng ta thì không đi được, cửa hàng phải có người trông, người khác trông ta không yên lòng.”
“Này có gì đâu, đóng mấy ngày là được rồi.” Hùng Bá nói.
“Vậy thật lãng phí, các đệ đi là được rồi.” Hùng Phong không đi, Hùng Vân càng không đi.
Không có cách nào, Hùng Bá cùng Triệu Văn liền mang theo quà của mọi người đi Triệu gia.
Vừa thấy Triệu Võ, Hùng Bá liền nói: “Chúc mừng đại ca! Chúc mừng đại ca!”
Triệu Võ hiếm khi cười cười, “Đa tạ.”
Triệu Văn thấy vậy cũng cao hứng.
Triệu Hồng ôm hài tử cùng đến đây chúc mừng nói chuyện với các phu nhân, Triệu Văn lên tiếng chào hỏi xong cũng không đi qua tham gia trò vui, Hùng Bá vốn đi theo bên cạnh Triệu Văn, không ngờ Triệu Trù Đoạn lại đây đem người mang đi.
“Ta biết đệ sẽ tới mà.”
Triệu Kỳ nhìn thấy Triệu Văn lập tức đi tới nói.
Triệu Văn cười nói: “Tất nhiên là phải tới, gần đây thế nào?”
Hai người tìm một chỗ thanh tĩnh hàn huyên.
“Cũng không tệ lắm.”
Triệu Kỳ cười nói.
“Tháng sau ta muốn đi đô thành.”
Triệu Văn sững sờ, hắn không hiểu nói: “Nghĩ thế nào mà đi đô thành?”
Triệu Kỳ nhìn tuyết trong sân, “Ta à, không muốn chờ trong huyện, muốn đi chung quanh một chút, dù sao cũng một thân một mình, chẳng sao cả.”
Triệu Văn cau mày, “Đi một mình?”
Triệu Kỳ gật đầu, “Đệ không cần phải lo lắng cho ta.”
Làm sao có thể không lo lắng, Triệu Văn trừng Triệu Kỳ, Triệu Kỳ nhịn không được cười lên một tiếng, sau đó nhìn thấy Lý bộ đầu đang cùng người khác uống rượu, hắn dừng cười, đối Triệu nói: “Mâu Thiên cùng Lý bộ đầu hòa ly, là Mâu Thiên đề nghị.”
Vừa nghe đến tên bạn tốt ngày xưa, Triệu Văn nhấc mắt, “Ta đã sớm nói người kia không phải lương xứng.”
Được xưng là đa tình, cũng không biết người như vậy là vô tình nhất.
“Thân thể của hắn càng ngày càng kém, cũng không biết… Ôi! Đệ xem ta nói chuyện này để làm gì, hôm nay là ngày vui của đại ca.”
Triệu Kỳ vỗ đầu hối hận nói.
Triệu Văn cười cười, hai người không nói tiếp chuyện Mâu Thiên.
Mặc dù Triệu Võ kết hôn lần thứ hai, nhưng còn phô trương náo nhiệt hơn so với lần thứ nhất, Triệu Hợp An cùng Triệu Hợp Tâm cũng ngoan ngoan ngoãn ngoãn, rất là khiến người thương.
“Đệ xem, sao người kia lại đến.”
Triệu Văn theo tiếng Triệu Kỳ nhìn sang, chỉ thấy một hán tử gầy gò đang cùng Triệu Võ nói chuyện, người kia chính là đại ca họ Lưu.
“Ta qua xem một chút.”
Triệu Văn đứng lên nói.
“… Là huynh xin lỗi đệ.”
“Hôm nay là ngày đại hỉ của ta.” Triệu Võ lạnh lùng nói.
Hán tử đối diện thở dài, cười khổ nói: “Ta chỉ hy vọng tân phu lang của đệ có thể đối xử tốt với Hợp An cùng Hợp Tâm.”
Triệu Võ nhăn mày, trên mặt cũng mang theo mấy phần giận dữ: “Chuyện này càng không cần huynh quan tâm, bọn họ là hài tử của Triệu Võ ta.”
“Làm sao vậy, Lưu đại ca là đến đây phá rối?”
Triệu Văn tiến lên lạnh lùng nói.
Hán tử kia nhìn Triệu Văn một cái thật sâu, cuối cùng chắp tay với Triệu Võ, ly khai.
Triệu Văn kỳ quái sờ sờ mặt của mình, “Tại sao huynh ấy lại nhìn ta như vậy?”
Triệu Võ mím môi một cái, không đề cập tới tâm tư của Lưu gia đại ca đối với Triệu Văn, “Không có chuyện gì, đệ mau trở lại phòng đi, bên ngoài lạnh.”
Triệu Văn gật đầu, cũng không xoắn xuýt quá nhiều.
“Không có chuyện gì chứ?”
Triệu Kỳ hỏi.
Triệu Văn lắc đầu, “Chắc là họ Lưu nhờ đại ca nàng đến đây.”
“Người phụ nữ kia thực sự là…”
Triệu Kỳ cũng không biết nên đánh giá họ Lưu như thế nào.
“Cũng không chỉ họ Lưu, huynh xem kia.”
Triệu Văn chỉ chỉ Triệu lão phu nhân đang nghiêm mặt ngồi ở giữa một đống lão thái thái.
Triệu Kỳ bật cười, “Gần đây bà thành thật vô cùng, đệ biết tại sao không?”
“Vì sao” Triệu Văn cũng có đã lâu không nghe được chuyện về Triệu lão phu nhân.
“Không biết vì sao đại bá nương tức giận cực kỳ, hai người đánh đến lợi hại.”
“Đại bá lại để cho hai người đấu?” Triệu Văn kỳ quái nói, phải biết tính tình Triệu sư gia không phải là mặc người làm bừa.
Triệu Kỳ liếc mắt một cái, “Đây là chuyện hậu viện của phụ nữ, các hán tử muốn quản cũng không quản được.”
Triệu Văn vui vẻ, lại nhìn về phía Triệu Hồng ở bên kia, hôm nay đại bá nương ăn mặc cũng rất có sức sống, sắc mặt cũng hồng hào, so với trước kia không biết tốt hơn bao nhiêu lần, “Ta đợi chút nữa phải kính đại bá nương một chén rượu trái cây!”
Nhiệt nhiệt nháo nháo tiệc mừng xong, Triệu Văn cùng Hùng Bá ở lại Triệu gia một đêm, sáng hôm sau nhìn phu phu tân hôn rồi mới chậm rãi trở lại trên trấn.