Triệu Văn nghe tiếng mũi tên đâm vào thịt “Phập” một cái, sau đó nghe tiếng vật ngã trên mặt đất.
Hắn mở to hai mắt.
“Tại sao không kêu?”
Hai mắt của Hùng Bá nhìn lướt qua bốn phía, thấp giọng nói: “Không thể để cho nó phát ra âm thanh, đầu xuân có rất nhiều thứ đi ra tìm ăn, một khi nghe thấy âm thanh, đều sẽ chạy mất.”
Triệu Văn Văn ngửi thấy mùi máu tanh truyền tới trong mũi, lông mày run lên, “Huynh muốn dùng mùi máu tanh dẫn chúng nó lại đây?”
Hùng Bá gật đầu, sau đó đè vai Triệu Văn, khiến cho hắn cùng mình nằm nhoài trong bụi cỏ, lợi dụng bụi cỏ dày đặc che kín thân ảnh của hai người.
Đến.
Hùng Bá hé mắt, không hề có một tiếng động nói.
Triệu Văn cũng nắm chặt cung tên trong tay, thuận theo khe hở của bụi cỏ nhìn thấy thứ bị đồ ăn mê hoặc mà tìm đến.
Đó là một con rắn độc, to bằng cái bát, tốc độ của nó cực nhanh, đang muốn dùng thân thể của chính mình quấn quanh con thỏ rừng đã ngã xuống, một con sơn thụ (Ko biết là con gì) khổ người ước chừng bảy mươi, tám mươi cân chạy ra, sơn thụ tựa như chó săn, hình thể cực lớn, lỗ tai lại rất ngắn nhỏ, cho nên phân biệt rất dễ.
Ngay lúc hai con sắp vì khẩu phần lương thực của mình mà khai chiến.
Hùng Bá nhướng mày, chậm rãi trở tay rút ra một mũi tên.
Triệu Văn nghiêng đầu, thấy đôi mắt Hùng Bá nhìn chằm chằm sơn thụ, cung tên trên tay đã dùng tới lực từ lâu, Triệu Văn chưa kịp phản ứng, mũi tên trong tay Hùng Bá liền bắn ra ngoài.
“A ngao!”
Sơn thụ kêu thảm một tiếng, ngã trên mặt đất giãy giụa một phen, cuối cùng đạp hai lần chân, tắt thở, mà con rắn vốn đang đối địch lúc này đã sớm không gặp tung tích.
Hùng Bá đứng lên, kéo Triệu Văn đi tới trước mặt sơn thụ, xác định sơn thụ đã không còn thở, Hùng Bá mới rút mũi tên đã bắn vào ngực sơn thụ ra, sau đó dùng một phát nắm chân sau, khiêng ở trên vai.
Vài dị động trong bụi cỏ khiến cho Triệu Văn cảnh giác quét qua, lại không phát hiện là vật gì.
Hùng Bá nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Triệu Văn, ra hiệu hắn không cần quá để ý, “Hôm nay số may, hãy đi về trước đã”
Hắn vốn định dẫn ra một con lợn rừng, nhưng không ngờ là một con sơn thụ, so với mùi tanh của lợn rừng mà nói, chất thịt của sơn thụ tốt hơn quá nhiều.
“Chờ một chút.”
Triệu Văn cau mày nhìn vết thương đang còn chảy máu của sơn thụ một chút, xé mấy tấm lá cây lớn cùng dây leo xanh biếc từ bên cạnh trói chặt vết thương, như vậy vừa có thể làm cho dòng máu bớt chảy, cũng có thể giảm bớt một chút mùi máu tanh.
Hùng Bá tùy ý Triệu Văn bận rộn, trên mặt là một mảnh ý cười.
Triệu Văn lườm hắn một cái, đang muốn nhấc thỏ rừng trên đất, Hùng Bá lại ngăn trở, “Vật kia bị rắn chạm qua, trên đường trở về chúng ta lại tìm một con khác là được rồi.”
“Ta bắn cho.”
Mũi tên của hắn còn chưa được ra khỏi ống đây.
Hùng Bá không có dị nghị, trên đường trở về quả thật cũng gặp không ít gà rừng thỏ rừng, nhưng tài bắn cung của Triệu Văn không chuẩn, chẳng bắn được thứ gì, nhưng lại không ảnh hưởng đến tâm tình của phu phu hai người, trái lại tăng thêm không ít tình thú.
Mới vừa xuống núi không lâu, bọn họ liền gặp người.
Triệu Văn từ ánh mắt tiếp xúc cùng động tác tứ chi của bọn họ mà suy đoán, đây chắc cũng là một đôi phu phu mới vừa tân hôn không lâu.
“A, Hùng tam ca! Hùng tam ca phu! Các huynh thu hoạch thật không nhỏ.”
Hán tử có thân hình hơi mập chào hỏi hai người trước tiên.
Phu lang hắn liền vội vàng gọi theo, “Hùng Tam ca, Hùng Tam ca phu.”
Hùng Bá cười ha ha, nói với Triệu Văn: “Đây là Vương Thuận cùng Trịnh Vũ.”
Vương Thuận là hán tử thẳng thắn, nói chuyện cũng lớn tiếng, Trịnh Vũ lại rất ngại ngùng.
Nói hai câu, bọn Hùng Bá liền tạm biệt bọn Vương Thuận về nhà.
“Vương Thuận là đại tôn tử của trưởng thôn, thỉnh thoảng cũng cùng ta lên núi săn thú, là hán tử khá được.”
Hùng Bá cười nói với Triệu Văn
Triệu Văn gật đầu, “Buổi tối mời mấy người đại ca, nhị ca đến nhà ăn cơm?”
“Nhà chúng ta đệ làm chủ.”
Triệu Văn hất đầu, “Vậy cứ quyết định như vậy.”
“Được dá!”
Nghe cái giọng điệu quái gở kia của Hùng Bá, Triệu Văn hận không thể cho hắn một cước, trên thực tế hắn quả thật cũng làm vậy, hết lần này tới lần khác Hùng Bá lại trốn, đá không trúng.
“Ô, đó là bọn Hùng lão tam nhỉ?”
Trên sườn núi đối diện phía sau núi, một đám người nhìn phu phu Hùng Bá đang đùa giỡn nghị luận.
“Thứ bị gánh kia cũng không nhỏ, tuy rằng nam nhân Hùng gia ăn nhiều, nhưng bọn họ cũng biết làm, toàn là ăn thịt!” Một phụ nhân nuốt một ngụm nước bọt nói.
“Chà chà, các người thấy không? Hùng lão tam còn đang gánh đồ, tân phu lang lại còn đạp hắn!”
“Ôi! Cũng thật là!”
“Kiều ca nhi này thật là đủ thô bạo!”
Vì vậy, dưới tình huống Triệu Văn không biết, “Thanh danh” của hắn chậm rãi truyền ra khắp thôn.
Hiện tại đã là buổi trưa, Triệu Văn xoa xoa mồ hôi trên mặt, ngồi ở bên trong nhà chính tản ra hơi nóng trên người, “Trời cũng nhanh nóng lên rồi.”
Hùng Bá gật đầu, cầm trong tay một tấm khăn mặt đã được vắt nước, hắn tính cầm khăn lau mặt cho Triệu Văn, Triệu Văn liền vội vàng đoạt khăn đi, “Cũng đã bao lớn rồi chứ, ta tự mình làm.”
Mặt Hùng Bá lập tức xụ xuống, cả người đều tràn đầy cảm giác nản lòng.
Triệu Văn khó giải thích được cảm thấy tâm của mình phảng phất có chút đau, vì vậy sau khi lau mồ hôi trên mặt của mình, hắn giặt sạch khăn, để Hùng Bá ngồi trên băng ghế tỉ mỉ lau cho hắn.
Mặt khăn chậm rãi sượt qua mày kiếm anh tuấn của hán tử cao lớn trước mặt, sống mũi cao, hai gò má cương nghị, cuối cùng, trong ánh mắt thâm thúy mà chứa đầy thâm tình của đối phương, Triệu Văn dừng tay, gỡ bỏ quần áo của mình trong tay người nào đó không thành thật.
“Ban ngày, thành thật chút đi.”
Hùng Bá lập tức gật đầu như gà mổ thóc: “Buổi tối ta nhất định sẽ bồi thường cho đệ.”
Triệu Văn:….
Chờ Hùng Bá làm tốt bữa trưa bưng lên bàn, Triệu Văn nhìn món ăn kia, dạ dày liền có chút đau.
Chỉ thấy trên bàn bày một bát cải xanh xào đến không thấy rõ màu sắc, hai bát thịt kho lớn đen thùi, cùng với bát trứng hấp màu sắc hơi hơi bình thường một chút.
“Ăn đi, mặc dù không dễ nhìn, nhưng mùi vị thật khá.”
Mắt Hùng Bá sáng lấp lánh, không ngừng đẩy đĩa rau cho Triệu Văn nói.
Triệu Văn không hề có một tiếng động nuốt một ngụm nước bọt, gắp một chút cải xanh nho nhỏ bỏ vào trong miệng.
“A, ” Triệu Văn nuốt xuống, liền gắp một khối thịt kho tàu bỏ vào trong miệng, “Ăn thật ngon.”
Rất ngon miệng, cảm giác béo mà không ngấy khuếch tán trong miệng.
“Chứ sao! Tay nghề của lão tử cũng không phải là khen cho có.”
Hùng Bá đắc ý cười ha ha nói.
Triệu Văn cười cười, cũng gắp một đũa thịt kho tàu cho Hùng Bá, “Từng có ai khen rồi?”
Hùng Bá toét miệng nói: “Phu lang đệ đó.”
Triệu Văn ngẩn ra, lập tức phản ứng lại.
“Huynh không làm cơm cho người khác ăn sao?”
Hùng Bá nhét cơm trắng trong miệng, nghe vậy gật đầu.
“Đáp nồi… Sông ngươi nồi ổ… Tả tài cửa tháp.. Không dám. Lần.”
“Nuốt xuống rồi nói chuyện!”
Hùng Bá nuốt xuống miếng cơm trong miệng nói: “Đại ca cùng Nhị ca nói ta làm đồ ăn bọn họ không dám ăn.”
Triệu Văn chỉ chỉ thức ăn trên bàn, “Nếu không phải tin lời huynh nói, ta cũng không dám ăn.”
Sợ ăn đau bụng.
Hùng Bá cười hì hì, quay người lại đến phòng bếp lấy thêm một chậu cơm lớn.
Triệu Văn bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Lượng cơm của hán tử Hùng gia rất lớn, cho nên sơn thụ ngoại trừ da lông bên ngoài, cái khác cũng được Hùng Bá vừa xào vừa hầm thành một bàn đồ ăn lớn.
Nhìn một bàn đồ ăn vô cùng lớn đen thùi lùi, lại vàng vàng, phu phu Hùng Phong cùng phu phu Hùng Vân vẫn không dám hạ đũa.
“Tam đệ, nếu không biết làm liền gọi phu lang của đại ca đệ đến đi! Nhìn đệ làm này!”
Hùng Phong không chịu nổi người khác giày xéo lương thực, huống hồ trên bàn này tất cả đều là thịt!
Khóe miệng Hùng Vân cũng giật giật, đang muốn nói chuyện, tiểu Hùng Thụy ngồi ở bên cạnh hắn lại duỗi đũa ra gắp một chút thịt xào bỏ vào trong miệng.
Phản ứng đầu tiên trong đầu Hùng Vân chính là: Xong rồi, sẽ đau bụng.
“Ăn ngon!”
Hùng Thụy cao hứng nheo mắt lại, lần thứ hai đưa đũa ra.
Hùng Vân há to mồm, trong khoảng thời gian ngắn chưa kịp hồi thần.
“Đại ca, Nhị ca, các huynh đều thử xem, ” Triệu Văn cười nói, “Tuy rằng thoạt nhìn không đẹp lắm nhưng mùi vị cũng không tệ lắm.”
Nghe Triệu Văn nói như vậy, mấy người mới run rẩy duỗi đũa ra gắp một chút nếm nếm.
“Quả thật không tệ.”
Chu Lực là người đầu tiên gật đầu, Doãn Thành cũng rất nể tình gắp cho Hùng Thụy một chút đồ ăn.
“Chứ sao, không sai đi.”
Hùng Bá kiêu ngạo cực kỳ.
“Ừ, cũng không tệ lắm.”
Hùng Phong tùy tiện trấn an Hùng Bá một câu, Hùng Vân căn bản là không thể nào ngẩng đầu, nói tóm lại cơm tối lần này tất cả mọi người ăn thật cao hứng.
Ăn cơm và thu dọn xong, người một nhà ngồi ở trong nhà chính tán gẫu.
“Ngày mai ta muốn đi trên trấn mua gạo, các đệ có mua không?”
Hùng Phong nói.
“Nhất định phải mua chứ! Vừa lúc trong nhà không có gạo.”
Hùng Bá một chút cũng không khách khí nói.
Tiểu Hùng Thụy vẫn luôn vây quanh Triệu Văn, Triệu Văn thấy hắn khoẻ mạnh kháu khỉnh thực đáng yêu, liền ôm lên cho ngồi ở trong ngực của mình, tiểu tử cười càng vui vẻ hơn, một chút cũng không nháo, yên lặng nghe người lớn nói chuyện.
Doãn Thành nhìn thấy liên tục cười, “Có thể làm cho nó biết điều như vậy, trừ cậu của nó, cũng chỉ có Tam đệ phu.”
“Vậy sao?”
Triệu Văn cúi đầu nhìn Hùng Thụy một chút, Hùng Thụy cười hắc hắc.
Chu Lực nhìn Hùng Thụy cũng là lòng tràn đầy yêu thích, nhớ tới bức họa mà Triệu Văn đưa cho mình, trong lòng hắn cảm thấy ấm áp vô cùng, ca nhi có thể nhìn thông suốt như thế, nhất định là bất phàm, hi vọng hai cái miệng nhỏ này sinh sống thật tốt.
Hùng Phong nện một quyền ở trên vai Hùng Bá, trong mắt mang theo chút ánh sáng, “Cảm ơn, đại ca phu của đệ tốt lắm rồi.”
Hùng Bá cười hì hì, lẫm lẫm liệt liệt trả về một quyền, nhưng không ngờ không khống chế lực đạo, trực tiếp đập cho Hùng Phong nằm xuống đất.
Âm thanh kia cũng không nhỏ.
Mấy người Triệu Văn liền vội vàng đứng lên vây lại.
“Đại ca, huynh không có chuyện gì chứ?” Hùng Bá cẩn thận từng li từng tí một hỏi.
Hùng Phong đứng lên, xoa vai cùng cái mông, hung hăng trợn mắt nhìn Hùng Bá một cái, “Rất tốt!”
Triệu Văn vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Hùng Bá một cái, Hùng Bá lập tức đứng thẳng tắp, “Đại ca nói hắn không có chuyện gì.”
Mọi người sững sờ, nhìn Triệu Văn một chút, lại nhìn Hùng Bá một chút, đồng loạt cười ra tiếng.
Triệu Văn đỏ mặt:….. Hùng đại gia nhà huynh âm thanh có thể nhỏ chút không!