“Quên đi, ” Hùng Phong lên tiếng trước.
Hùng Bá nhìn Hùng Vân một chút, Hùng Vân khẽ gật đầu.
“Ngươi tới từ chỗ nào thì trở về chỗ đó đi, ” Hùng Bá nhường ra một con đường cho Doãn Công, “Lần sau đừng để cho ta nhìn thấy ngươi lần nữa, khi đó ta chẳng cần biết ngươi là ai, ta chỉ nhận thức quả đấm của ta.”
“Vâng vâng vâng.”
Doãn Công thở phào nhẹ nhõm, nhấc theo cái quần ẩm ướt cộc cộc chạy ra khỏi thôn, hôm nay thật xui!
Doãn Thành nhìn bóng lưng Doãn Công chạy trốn cũng thở dài một hơi, Triệu Văn nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai hắn.
Tiểu Hùng Thụy đã được Chu Lực nấu nước tắm xong, giữa ban ngày quậy lợi hại, hiện tại đang ngủ.
Hùng Vân cẩn thận từng li từng tí một ôm lấy tiểu Hùng Thụy, cùng Doãn Thành trở về nhà.
Chu Lực thả ống tay áo xuống nhìn về phía Hùng Bá cùng Triệu Văn, “Không có chuyện gì chứ?”
“Không có chuyện gì, tên kia bị kinh sợ không dám nhảy nhót trước mặt lão tử.”
Hùng Bá hừ lạnh nói.
Hùng Phong lắc đầu, “Thật không biết biết tại sao Doãn cha lại có một nhi tử như thế.”
Câu nói này của Hùng Phong khiến Triệu Văn nhất thời nhớ lại Tam thúc của mình, người đầu tiên mà Triệu lão phu nhân không thích chính là Triệu Trù Đoạn, người thứ hai không thích chính là Triệu Tài, câu mà bà thường xuyên nói chính là, lão Triệu gia rốt cuộc đã tạo nghiệt gì, lại có hai nhi tử không biết phấn đấu như thế.
Nhưng mỗi lần Triệu Văn nghe đều thấy buồn cười, hai đứa con trai mà Triệu lão phu nhân nhìn không lọt mắt không phải là do bản thân bà sinh ra sao? Sao lại đem tính ở trên đầu tổ tông Triệu gia.
“Trời cũng không còn sớm, các đệ mau trở về dọn dẹp một chút rồi nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi trên trấn đấy.”
Chu Lực nói.
“Quả thật là đã trễ, chúng ta hãy đi về trước đi.”
Triệu Văn nhìn bóng đêm bên ngoài một chút rồi nói.
“Chờ một lát, ” Hùng Phong gọi bọn họ lại, sau đó lấy từ trong phòng bếp ra một cây đuốc trúc, “Trong rừng trúc tối, mang theo cây đuốc mà về.”
“Đúng lúc!”
Hùng Bá toét miệng tiếp nhận đuốc, cùng Triệu Văn sóng vai ly khai nhà Hùng Phong.
Triệu Văn cùng Hùng Bá cũng không phải người lắm mồm, việc nhà của người khác bọn họ cũng không muốn tùy tùy tiện tiện nhúng tay, cho nên sau khi về nhà hai người cũng không nói chuyện về Doãn Công.
Ngược lại là chạng vạng ngày hôm sau Doãn Thành cùng Hùng Vân mời bọn họ còn có phu phu Hùng Phong đến nhà ăn cơm.
“Hôm qua nói thế nào cũng là chuyện do ta gây nên, thực sự là xin lỗi mọi người đại ca cùng Tam đệ.”
Doãn Thành bưng một chén rượu nói xin lỗi.
“Không có chuyện gì không có chuyện gì, nói ra là được rồi.” Hùng Phong vội vàng nói.
“Ai mà không có một thân thích mục nát chứ, nhanh ăn cơm đi.”
Chu Lực cười nói.
Triệu Văn sờ sờ đầu tiểu Hùng Thụy cũng hướng về phía Doãn Thành cười cười.
Doãn Thành tất nhiên là cảm kích, hắn uống rượu trong ly, lắc đầu nói: “Ngoại trừ tứ đệ của ta, những người khác ta không coi bọn họ là thân thích.”
Tiểu Hùng Thụy trong lồng ngực Triệu Văn vừa nghe đến tứ đệ trong miệng Doãn Thành, lập tức chui đầu vào trong lồng ngực Triệu Văn.
“Ngồi ăn cơm cho đàng hoàng.”
Hùng Bá vẫn nhìn tiểu Hùng Thụy, cau mày, dữ dằn nói.
Tiểu Hùng Thụy cũng không sợ Hùng Bá, hướng về phía Hùng Bá hất đầu nhỏ.
“Ô, ” Hùng Bá mạnh mẽ xoa nhẹ đầu tiểu Hùng Thụy một cái, nói với đoàn người, “Đứa bé này lá gan càng lúc càng lớn.”
Hùng Vân cười ha ha, để đũa xuống, nói với tiểu Hùng Thụy.
“Con còn không ngồi ăn cơm đàng hoàng, ngày mai ta liền mời tứ cữu cữu của con tới.”
Tiểu Hùng Thụy vội vàng lắc đầu, ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế nhỏ bên cạnh, dùng miệng nhỏ ra sức ăn, dáng dấp kia thật khiến người thương, Triệu Văn kinh ngạc nhìn tiểu Hùng Thụy một cái, xem ra hắn thật sự rất sợ tứ cữu cữu mà Hùng Vân nói.
Ăn cơm xong, mọi người ngồi trong nhà chính cười cười nói nói.
“Năm nay dự thi cử nhân huynh tính thế nào?”
Triệu Văn nhìn Doãn Thành hỏi.
Doãn Thành lắc lắc đầu, “Không dự định đi, hơn nữa hiện tại đi cũng không có tác dụng, ta còn chưa đủ tư cách.”
Đám người Chu Lực không hiểu chuyện đọc sách, nhưng thấy bộ dạng không chắc chắn của Doãn Thành vẫn là không nhịn được lo lắng.
Hùng Vân sờ sờ đầu tiểu Hùng Thụy, nhìn mọi người nói: “Ta nghĩ đi lên trên trấn thuê đất mà ở.”
Doãn Thành lập tức nhìn về phía hắn.
Triệu Văn liếc mắt nhìn Doãn Thành, nhất thời hiểu ra, hắn cũng không xen mồm, lẳng lặng nghe.
“Nghĩ như thế nào mà đi lên trên trấn?”
Dù sao Hùng Phong cũng là lão đại, cho nên hắn không thể không hỏi, việc nhà nông còn ở đây, đột nhiên nói đi lên trên trấn, vậy ở đây làm sao bây giờ?
Hùng Vân cười nói, “Không phải Vương cử nhân có một cái Tư Thục trên trấn sao? Nghe nói có mấy tú tài đều đi, ta nghĩ phu lang cũng nên đi.”
Hùng Bá gật đầu, “Nhị ca phu luôn ở trong nhà tự học cũng không phải biện pháp tốt.”
Hùng Phong nhìn về phía Doãn Thành.
Doãn Thành không ngờ Hùng Vân sẽ nghĩ nhiều như vậy, “Ta….”
“Nếu đệ muốn thi lên trên, đệ phải đi.”
Hùng Vân ngắt lời hắn, hiếm khi nghiêm mặt nói.
“Ta cảm thấy rất được, ” Triệu Văn thấy dáng vẻ Doãn Thành động lòng lại do dự thì nói.
Doãn Thành rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Ta muốn suy nghĩ thêm.”
Lo lắng của Doãn Thành rất đơn giản, đó chính là bạc, hắn gả cho Hùng Vân nhiều năm như vậy, thật sự tốn không ít bạc, chỗ của Vương cử nhân hắn đã sớm nghĩ tới, nhưng giá tiền mắc lắm, một năm đến năm lượng bạc, còn tiền thuê nhà ở, thêm vào tiêu xài của một nhà ba người….
Hắn thật sự không quyết định được.
Sau khi về nhà.
“Tứ đệ của nhị ca phu cũng là một tiểu đại nhân, năm nay mới mười hai tuổi, nhưng có thể quản tiểu Hùng Thụy ngoan ngoãn dễ bảo.”
Hùng Bá để trần cánh tay đóng cửa phòng nói.
Triệu Văn cởi áo khoác ra, nằm ở trên giường.
“Nghe Nhị ca phu nói tứ đệ huynh ấy là người khá được.”
“Ta chỉ thấy qua mấy lần, không thể nói được cảm giác gì.”
Triệu Văn cười cười, tùy ý để Hùng Bá chôn đầu ở cổ của mình, đưa tay ra nặn nặn lỗ tai của hắn nói: “Hôm nay huynh lại ăn dấm của tiểu Hùng Thụy hả?”
Hùng Bá hừ lạnh một tiếng, “Đó là dĩ nhiên.”
“Hắn vẫn còn nhỏ như thế, hơn nữa còn là cháu của huynh.”
Hán tử hẹp hòi mới không thèm để ý, “Đệ là phu lang của ta, bất luận hán tử nào tiếp cận đệ, ta cũng sẽ không cao hứng.”
Triệu Văn tò mò, hắn ngồi dậy, nhìn thẳng Hùng Bá nói.
“Nếu như sau này chúng ta có hài tử thì sao? Huynh cũng phải ăn dấm của bọn nó à?”
Hùng Bá sững sờ, sau đó lập tức đem hai mắt chuyển hướng về phía bụng của Triệu Văn, “Có…. Có “
Triệu Văn liếc mắt một cái, vỗ một phát vào đầu Hùng Bá, “Ta nói là sau này.”
“Ta hiện tại không biết, ” Hùng Bá suy nghĩ một lúc, “Ta phải nhìn thấy bọn nó, ta mới biết.”
Triệu Văn:…..
Chốc lát sau.
“Đừng sờ bụng của ta.”
“Ồ.”
Lại thêm một lúc.
“Chớ có sờ bụng của ta.”
“…. Ờ.”
Nửa đêm, Triệu Văn bị nóng mà tỉnh, đặc biệt là ở chỗ bụng, hắn mở mắt ra nhìn Hùng Bá ngủ bên cạnh, lại nhìn xuống tay hắn, quả nhiên tay Hùng Bá để trên bụng hắn.
Ai…
Triệu Văn than nhẹ một tiếng, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng cầm tay Hùng Bá.
Từ đó về sau, Hùng Bá lại có thêm một thói quen ở trên giường.
“Tổng cộng tám lượng, tiếp.”
“Cảm tạ! Cảm tạ! Nói thật cửa hàng này của các người thu giá cao hơn chỗ khác nhiều lắm, không bị ăn thiệt thòi.”
Trên cánh tay mang theo vết thương, hán tử vừa nhận tiền vừa nói với Hùng Bá.
Hùng Bá đem con hươu chỉ bị thương nhẹ nhốt vào trong lồng tre, quay đầu về phía hán tử nói: “Huynh đệ ngươi cứ yên tâm đi, lần sau lại có thêm mặt hàng như vậy thì nhất định phải hạ thủ nhẹ một chút.”
“Biết rồi biết rồi, ” hán tử cười ha ha, “Ta đi đây, buổi chiều hôm nay còn phải vào núi.”
“Đi thong thả!”
Hùng Bá cao giọng nói.
Cửa hàng cách vách, Triệu Văn nghe cuống họng lớn của Hùng Bá lắc lắc đầu, hôm nay cuối tháng, cầm bàn tính trong tay, hắn đang tính toán sổ sách tháng này.
“Đi đem sổ sách của cửa hàng thịt nướng tới đây! Đưa quyển này cho đại ca.”
Triệu Văn đem một quyển sách mới đưa cho Hùng Bá, ba huynh đệ Hùng gia đều từng đi học đường, tuy rằng không học được mấy năm, nhưng tốt xấu cũng có thể biết một ít chữ, làm một chút sổ sách đơn giản.
Hùng Bá thật cao hứng nhận lấy, hí ha hí hửng đi đến cửa hàng thịt nướng.
Bây giờ giá tiền thu con mồi của cửa hàng Hùng Văn là cao nhất trên trấn, cho dù hai thôn trấn xung quanh cũng không thu cao bằng bọn họ, cho nên rất nhiều thợ săn đều nguyện ý đem con mồi của mình đến cửa hàng Hùng Văn lấy tiền lời.
Bởi vậy, sinh ý của cửa hàng Hùng Văn càng ngày càng tốt, hơn nữa cửa hàng thịt nướng càng kiếm lời không ít, mà bị đánh đến mức tổn thương, giống như hai cửa hàng thịt nướng trên trấn, còn có tửu lâu trước đó luôn luôn thu con mồi của Hùng Bá cùng với những thợ săn khác.
Mã chưởng quỹ năm nay hơn bốn mươi tuổi, rất gầy.
“Hôm nay lại không có người đến bán con mồi?”
“.. Phải “
Mã chưởng quỹ nghe vậy, hít một hơi thật sâu.
Mà hắn mới ra khỏi tửu lâu không lâu liền gặp được Hùng Bá.
“Ô, Mã chưởng quỹ tản bộ à?”
Hùng Bá không tim không phổi chào hỏi, hoàn toàn không biết Mã chưởng quỹ nhìn thấy hắn thì tâm tình có bao nhiêu phức tạp.
Trong tửu lâu không có người đến bán con mồi, khách nhân muốn ăn món ăn dân dã cũng không có mà bán, hắn cũng không muốn hạ mặt mũi đi đến cửa hàng Hùng Văn mua, sinh ý càng làm càng kém, hắn còn có tâm tư tản bộ à!
Mã chưởng quỹ nhếch khóe miệng, thuận miệng nói: “Gần đây ăn nhiều, cho nên đi ra ngoài một chút.”
“Ăn cái gì vậy? No bụng như thế.”
Nhìn hàm răng trắng bóng của Hùng Bá, trong lòng Mã chưởng quỹ gào thét tức đến no rồi! Còn ăn cái gì chứ!
Nhưng trên mặt còn phải bỏ ra chút ý cười, “Ngươi đi chỗ nào vậy?”
Hùng Bá cười hì hì, “Đi làm chân chạy cho phu lang nhà ta, Mã chưởng quỹ ông chậm rãi đi, ta đi trước.”
“Đi chậm một chút.” Đừng bị ngã!
Hùng Bá hí ha hí hửng tiếp tục đi về phía trước, Mã chưởng quỹ lại mang gương mặt tang tóc trở về tửu lâu.
“Chưởng quỹ, một đại thương nhân đi ngang qua muốn ăn Trường Cước Dương…..”
Thấy Mã chưởng quỹ trở lại, tiểu nhị liền vội vàng tiến lên thấp giọng nói.
“Không có!”
Con mồi đều chạy đến cửa hàng Hùng Văn rồi, trong tửu lâu làm gì có Trường Cước Dương!
Tiểu nhị thấy sắc mặt Mã chưởng quỹ không tốt, nhất thời nuốt nước miếng một cái, cuối cùng vẫn cắn răng nói, “Chưởng quỹ, thương nhân kia dẫn theo một đội đấy! Có hơn mười người!”
“Hơn mười?”
Mã chưởng quỹ dừng bước chân dưới chân, “Người đâu?”
Tiểu nhị vội vã chỉ chỉ lầu hai, “Nhã gian.”
Mã chưởng quỹ híp mắt một cái, “Ngươi lập tức đi đến cửa hàng Hùng Văn hỏi một chút xem còn Trường Cước Dương không, nếu là có, chỉ cần không vượt quá năm lượng liền mua về cho ta!”
“Dạ!”