• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chưởng... Chưởng quỹ."

Tiểu nhị run run rẩy rẩy há miệng nhích từng bước đến trước mặt chưởng quỹ.

"Chuyện, chuyện gì?"

Chưởng quỹ mất tập trung hỏi.

Tiểu nhị chỉ chỉ bàn của ba huynh đệ Hùng gia, "Ngài nói xem, bọn họ có tiền trả không?"

Chưởng quỹ híp mắt một cái, "Bọn họ gọi nhiều đồ như vậy, chắc là có tiền, nếu không có tiền, vậy bảo bọn họ để đồ lại cho ta!"

"Vâng."

Hùng Bá đang ăn vui vẻ, lại rất khó chịu vì tầm mắt của người khác, vì thế hắn thả chén xuống, quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn một cái vào đám người đang thả tầm mắt lên người bọn họ, thấy bọn họ thu liễm dời ánh mắt đi, mới thoả mãn cầm chén lên tiếp tục ăn.

Hùng Phong nuốt một miếng đồ ăn, liếc mắt nhìn đám người lại bắt đầu quét mắt về hướng bên này, tò mò hỏi: "Đệ ở Triệu gia ăn cơm chắc chắn bọn họ cũng nhìn như vậy hả."

Nghe vậy, Nhị ca của Hùng Bá là Hùng Vân ngẩng đầu lên nhìn về phía Hùng Bá, trong mắt mang theo vẻ hỏi thăm.

"Vừa mới bắt đầu bọn họ cũng không biết lượng cơm của ta, ta cũng không tiện nói, cho nên mỗi một bữa liền ăn năm bát cơm, sau đó, không biết bọn họ làm sao mà biết được không chỉ luôn bới cơm cho ta, còn bỏ thêm rất nhiều điểm tâm ở trong phòng."

Bây giờ nhớ lại Hùng Bá đều cảm thấy trong lòng ấm vù vù, hắn biết chuyện này nhất định có quan hệ với Triệu Văn.

"Không chê đệ ăn nhiều quá, Triệu gia quả thật không tệ."

Giọng Hùng Vân tương đối ôn hòa, trong mắt cũng là vẻ ôn hòa.

Hùng Bá cười hì hì, ăn càng mừng hơn.

Tối hôm đó bất kể là Hùng Bá hay là Triệu Văn đều là một đêm không ngủ.

Trời còn chưa sáng lên, Triệu Tiểu Nhạc liền gõ vang cửa phòng Triệu Văn.

"Vào đi."

Giọng nói tỉnh táo từ trong phòng truyền ra.

Triệu Tiểu Nhạc đẩy cửa ra, hắn nhìn về phía tay Triệu Văn cầm sách ngồi ở trên ghế, chỉ thấy Triệu Văn mặc một cái áo khoác bên ngoài áo lót, xem ra không phải dậy sớm thì là một đêm không ngủ.

"Đỏ mắt lên làm cái gì, cho ngươi ở nhà còn ủy khuất ngươi à?"

Triệu Văn cười nhìn Triệu Tiểu Nhạc đỏ mắt nói.

Triệu Tiểu Nhạc dùng sức khịt khịt mũi, "Người đi lần này lại không mang theo tiểu nhân, tiểu nhân không yên lòng."

"Hợp An cùng Hợp Tâm quá nhỏ, đại ca có chuyện nhiều, thường xuyên không ở nhà, ngươi lưu lại ít nhiều gì cũng có thể giúp chút xíu, còn ta, không ai đi cùng ngược lại cũng tự tại chút."

Triệu Văn để sách xuống, vừa nói chuyện vừa đi ra sau tấm bình phong, hắn muốn tắm rửa thay y phục.

Triệu Tiểu Nhạc liền vội vàng lấy đồ mới ra, đứng ở ngoài bức bình phong chờ.

Nước nóng khiến cho thân thể căng thẳng suốt một đêm của Triệu Văn nhất thời buông lỏng rất nhiều, nhiều ngày như vậy đều không sốt sắng, nhưng không ngờ tất cả đều tập trung vào đêm qua, khiến cho Triệu Văn không có một chút buồn ngủ nào.

Tắm rửa xong, Triệu Văn đứng dậy lau khô nước trên người, da thịt của hắn trắng nõn nhẵn nhụi, kết cấu thân thể cũng phi thường cân xứng, hai chân thẳng tắp thoạt nhìn có sức mê hoặc phi thường.

Triệu Tiểu Nhạc cung kính giúp Triệu Văn mặc vào lễ phục đỏ thẫm, sau đó giúp Triệu Văn lau khô tóc đen ướt nhẹp, lúc hắn đang tính chuẩn bị giúp Triệu Văn vấn tóc, Triệu Văn lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ, mở ra, bên trong đựng một nhánh ngọc trâm màu xanh sẫm.

"Dùng cái này."

Triệu Tiểu Nhạc tiếp nhận, nhìn ngọc trâm xa lạ trong lòng có chút sáng tỏ.

Không rườm rà giống nữ nhân xuất giá, ca nhi sẽ không trang điểm tỉ mỉ, một thân lễ phục đỏ là đã đủ.

Triệu Trù Đoạn, Triệu Võ cùng với Triệu Hồng đứng trước cửa phòng nhìn Triệu Văn đi ra.

Một thân áo đỏ rực khiến cho Triệu Văn trắng nõn càng làm nổi bật thêm sắc trắng, ngọc trâm màu xanh sẫm cố định mái tóc đen trên cao, thoạt nhìn nhiều hơn mấy phần mê hoặc so với bình thường, dưới một đôi mày kiếm là một cặp mắt đào hoa dài nhỏ mà đa tình, giờ khắc này thâm thúy như mực, nhìn thấy mấy người Triệu Trù Đoạn ngoài cửa, đôi môi theo thói quen câu lên độ cong hình bán nguyệt.

"Cha, đại ca, nhị tỷ."

Triệu Trù Đoạn giơ tay xoa xoa khóe mắt, "Ai."

Triệu Hồng nhìn Triệu Văn trong mắt cũng lộ ra cảm khái, "Đệ ca nhi cũng đã trưởng thành."

Triệu Võ gật đầu.

"Lão gia! Tân lang tới rồi!"

Triệu Văn âm thầm hít một hơi, cùng mấy người Triệu Trù Đoạn đi đến nhà chính, cùng đợi Hùng Bá.

Hùng Bá mang trên mặt nụ cười tươi rói, một đường nhe răng mang theo sính lễ đi tới nhà chính.

"Bái kiến nhạc phụ! Đại ca! Nhị tỷ!"

Cơ hồ vừa vào nhà chính liền không thể chờ đợi được nữa quỳ xuống, Hùng Bá cao giọng nói.

"Được được được, đứng lên."

Triệu Trù Đoạn tiến lên nâng Hùng Bá dậy, Hùng Bá cười hì hì, đôi mắt nhắm thẳng vào phía Triệu Văn, Triệu Văn thấy vậy câu môi nở nụ cười, Hùng Bá nhất thời trợn cả mắt lên.

Khách mời bây giờ chưa phải rất nhiều, nhưng Triệu sư gia cùng chính thê Triệu Vân thị ngược lại tới rất sớm.

Hùng Bá cùng Triệu Văn đối Triệu Trù Đoạn quỳ lạy với Triệu Văn và bài vị của a phụ xong sau đó liền sóng vai ra sân Triệu gia.

"Đây là?"

Triệu Văn kinh ngạc nhìn hai con tuấn mã ngoài cửa Triệu phủ, trên đầu chúng nó đều đeo một đóa vải đỏ kết thành hoa, trong đó trên lưng một con tuấn mã có một cái tương tự như ghế tựa sau lưng, thoạt nhìn cũng rất thoải mái.

"Đường về nhà có chút xa, ta không muốn đệ ngồi ở trong xe ngựa buồn bực, cho nên tự ý làm chủ đổi thành ngựa, phu lang yên tâm, ta cố ý cho người làm cái đệm, vừa có thể dựa vào cũng không sợ ê cái mông."

Hùng Bá vội vàng nói.

Triệu Văn nhìn về phía hán tử cao lớn bên cạnh, trong mắt tất cả đều là ý cười, "Ta rất thích."

Trời mới biết hắn không có thích thú gì với việc ngồi ở trong xe ngựa xuất giá, hành động này của Hùng Bá vừa lúc giống với tâm ý của hắn.

"Người mới cất bước!"

Âm thanh hùng hậu từ trong miệng Hùng Phong truyền ra, cơ hồ vang dội mấy con phố phụ cận, những lời này là phải từ trong miệng người thân của tân lang phát ra.

"Đi!"

Hùng Bá cũng hét lớn một tiếng, vuốt mông ngựa liền cùng Triệu Văn tiến lên.

Bởi lộ trình xa xôi, cho nên thân nhân đi theo cũng đều cưỡi ngựa, Triệu Võ đi đầu.

"Khà khà khà."

Còn chưa ra khỏi cổng lớn của thị trấn, Triệu Văn liền nghe thấy tiếng cười của Hùng Bá nhiều lần, hắn nín cười nghiêng đầu nói: "Thật ngu ngốc."

"Ta đây là cao hứng."

Hùng Bá đắc ý hất cằm nói.

Triệu Văn nhìn nụ cười không thu lại được trên mặt Hùng Bá cũng cao giọng nở nụ cười.

Tiếng kèn vang lên, chúc phúc cho đôi tân nhân này.

Cho dù mọi người xuất phát sớm, nhưng khi đến thôn Cao Sơn vẫn là chạng vạng tối, cũng may là tới kịp giờ lành.

Hôm nay Hùng Bá kết hôn, người thôn Cao Sơn đều tới, nhìn ca nhi tuấn tú mặc áo đỏ trên lưng ngựa, con ngươi của mọi người đều sắp trừng rớt ngoài.

"Trời ơi, lần đầu tiên trong đời ta nhìn thấy nhiều ngựa như vậy!"

"Ca nhi kia thật đẹp, không giống người phải làm việc chút nào."

"Đúng vậy, nghe nói là ca nhi nhà có tiền trong huyện."

"Vậy không phải là Hùng Bá cưới một kiều ca nhi (aka được nuông chiều) cái gì cũng không biết sao?"

Kiều ca nhi?

Triệu Văn nghe vậy nhíu mày, đúng là đối với việc nhà nông hắn chưa từng tiếp xúc qua, cũng coi như là kiều ca nhi cái gì cũng không biết.

Nhà Hùng Bá ở tại phía sau núi thôn Cao Sơn, cách thôn một mảnh rừng trúc nhỏ, trong rừng trúc chính là đường nhỏ, ngựa không qua được, vì vậy Triệu Văn liền xuống ngựa, cùng Hùng Bá dắt tay mà đi.

Tay Hùng Bá rất lớn, cũng rất nóng, khiến cho Triệu Văn bắt đầu hoài nghi Hùng Bá có phải là phát sốt hay không.

Xuyên qua rừng trúc, gian nhà liền xuất hiện ở trước mắt Triệu Văn, chỉ thấy đó là một toà ba gian phòng bằng trúc, xung quanh phòng ở là dùng đá tảng xây thành, có tường vây cao bằng nửa người, mà ở bên ngoài tường vây là mấy gốc cây liễu, Triệu Văn nhìn lướt qua bùn đất dưới cây liễu, là đất mới được đổ.

Lúc này trên cửa viện đang treo vải đỏ, hai ca nhi một cao một thấp đang đứng ở cửa viện, trong tay đều cầm lá bưởi.

Triệu Văn cùng Hùng Bá cúi thấp đầu bước qua cửa viện, hai ca nhi liền dùng tay vẩy lá bưởi trên đầu hai người, sau đó bà mai được mời tới hô to một tiếng "Người mới vào cửa! Lạy trời đất!"

"Nhất bái thiên địa!"

"Nhị bái cao đường!"

"Phu phu đối bái!"

Triệu Văn cùng Hùng Bá đứng mặt đối mặt, tầm mắt hai người tương giao, sau đó miệng hơi cười khom người xuống.

"Kết thúc buổi lễ! Khai tiệc mừng!"

Người trong viện rất nhiều, căn bản là chen không lọt, bất đắc dĩ ba huynh đệ Hùng gia đành phải sắp xếp thêm vài cái bàn ở phía bên ngoài viện.

Hùng Bá cùng Triệu Văn bưng rượu mời trên tay trình diện khách nhân, Triệu Văn chỉ cần mím mím cốc, môi ướt một chút là được, Hùng Bá lại là bị mọi người rót liên tục, trốn cũng trốn không thoát.

Cuối cùng đến khi mặt trăng đã lên tới đỉnh bầu trời đêm, khách nhân mới lục tục ly khai.

"Đệ đi tắm đi, nơi này để bọn ta dọn dẹp cho."

Hùng Phong đẩy Hùng Bá cả người mùi rượu nói.

"Cái gì?"

Hùng Bá vểnh lỗ tai lên, ra vẻ không nghe rõ.

"Đệ bớt giả vờ đi!" Biết tửu lượng của Hùng Bá, Hùng Phong đá vào cái mông của hắn một cước, "Đi tắm cho lão tử! Phu lang của đệ còn đang ở trong tân phòng chờ đệ đấy!"

Vèo một tiếng! Hùng Bá cũng đã biến mất tại chỗ.

Triệu Văn vốn muốn đến phòng bếp giúp đỡ rửa chén, nhưng lại bị phu lang của Hùng Phong cùng Hùng Vân đẩy ra, bất đắc dĩ Triệu Văn đành phải trở về phòng.

Tân phòng còn rất lớn, giường, tủ bên trong đều là mới, càng làm cho Triệu Văn bất ngờ chính là trong phòng cư nhiên còn có một bức bình phong, sau tấm bình phong là bồn tắm cực lớn, bên cạnh bồn tắm có hai thùng nước nóng, nghĩ đến lời phu lang Hùng Phong nói, Triệu Văn cười cười, cởi quần áo.....

Sau đó không lâu, Hùng Bá mang theo một thân nhẹ nhàng khoan khoái đẩy cửa vào phòng, hắn thấy Triệu Văn ngồi ở bên giường, tim đập "Ầm ầm".

Triệu Văn thấy Hùng Bá nhìn mình chằm chằm, cũng có chút không dễ chịu, hắn đứng lên, "Đại ca cùng Nhị ca còn bận sao?"

Hùng Bá nhếch miệng nở nụ cười, "Chắc vậy."

Trong khoảng thời gian ngắn Triệu Văn cũng không biết nói gì, không khí ám muội vây quanh hai người.

Hùng Bá thấy Triệu Văn liên tiếp hỏi hắn khát hay không, có đói bụng hay không, thẳng thắn tiến lên kéo tay Triệu Văn làm cho hắn ngồi ở trên giường cùng mình.

"Phu lang."

Đôi mắt Hùng Bá sáng lấp lánh kêu lên.

Triệu Văn căng thẳng thần kinh nhất thời thấy ánh mắt như thế bèn thả lỏng ra mấy phần, "Phu quân."

Vừa dứt lời, Triệu Văn liền bị Hùng Bá đánh gục.

Chỉ nghe thấy bên trong giường thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng thốt lên kinh ngạc cùng tiếng thở gấp.

"Huynh.... Huynh nhẹ chút...."

"Được...."

Chốc lát sau.

"Ash! Không phải bảo huynh nhẹ chút sao?!"

"Ta ta ta... Đã rất nhẹ!"

"Mới là lạ!"

Sau đó không lâu rốt cuộc không còn tiếng nói chuyện từ bên trong truyền ra, tất cả đều là tiếng rên trầm thấp ngâm cùng hơi thở gấp, mà càng nhiều hơn chính là tiếng va chạm thân thể.

Tuy rằng Hùng Bá nhìn qua là hán tử thô lỗ, nhưng có lẽ do lòng hắn cũng rất nhỏ, bận tâm đến lần đầu của Triệu Văn, hắn chỉ cần một lần liền ngừng lại.

"Đệ nằm đi, ta đi lấy chút nước nóng đến."

Hùng Bá ở trần, cúi đầu hôn một cái lên trán đẫm mồ hôi của Triệu Văn nói.

Triệu Văn liếm liếm đôi môi khô khốc, nghi ngờ nói: "Lúc này nơi nào sẽ có nước nóng?"

Hùng Bá cũng không mặc áo khoác, trực tiếp đi đến phòng bếp, "Đều ở trong nồi buồn bực đấy."

Triệu Văn nhìn lướt qua thân hình cường tráng đầy vết đỏ của người nào đó, cầm quần áo bên gối ném qua, "Hơn nửa đêm không sợ lạnh à."

Hùng Bá vội vã mặc vào, vui sướng hài lòng đi ra ngoài.

Một chốc sau, Hùng Bá một tay cầm một thùng nước, một tay bưng một chén nước vào.

"Nào, uống nước trước."

Triệu Văn tiếp nhận uống một hơi cạn sạch, hắn sắp chết khát.

"Ta tới lau người giúp đệ, đệ đừng động."

Thấy bộ dáng hưng phấn của Hùng Bá, Triệu Văn cũng tùy ý hắn, dù sao thì nên làm cũng đều làm, nên xem cũng đã xem, huống hồ hiện tại hắn quả thật cũng không có khí lực gì.

Chờ Hùng Bá thu tay về, Triệu Văn đã đang ngủ.

Trong mơ màng Triệu Văn chỉ cảm giác mình bị một cánh tay sắt ôm, mùi vị quen thuộc khiến cho Triệu Văn muốn giãy dụa yên tĩnh lại.....

Hôm sau

Lúc Triệu Văn tỉnh lại đã là buổi trưa.

Hắn ngồi dậy lắc lắc đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK