Lúc tan tầm, Triệu Võ vốn định chờ Triệu Văn đi ra nói mấy câu, nhưng không ngờ chờ thật lâu cũng không thấy đi ra, liền hỏi.
“Tiểu chủ ca bây giờ còn đang trong phòng thu chi.”
Triệu Tiểu Nhạc cung kính nói.
Triệu Võ gật đầu, đi đến phòng thu chi.
Triệu Văn lúc này đang ngước đầu, lấy tay xoa huyệt thái dương, Triệu Võ nhìn lướt qua sổ sách đã chỉnh lý xong trên bàn, trong mắt loé ra vẻ hài lòng, “Tại sao còn chưa đi?”
Triệu Văn nhếch nhếch khóe miệng, “Mới vừa sửa sang xong, này.”
Triệu Võ tiếp nhận sổ sách, tinh tế nhìn một lần rồi mới khép lại, “Đêm nay ta không trở về nhà dùng cơm tối, hai đứa bé làm phiền đệ động viên mấy phần.”
“Muốn đi Lưu gia à?”
Triệu Võ gật đầu, “Ta đi trước.”
Triệu Văn nhìn bóng lưng Triệu Võ rời đi, giơ tay lên xoa xoa mi tâm.
Mới vừa trở lại Triệu phủ, Triệu Văn liền bị Triệu Trù Đoạn gọi vào thư phòng, “Chuyện đã nói sáng sớm hôm nay con đừng quên.”
Triệu Văn nhéo nhéo mi tâm, “Ngày mai con sẽ không đi cửa hàng, chỉ ở nhà chờ hắn.”
“Được được được, ta có việc muốn đi ra ngoài, cơm tối con mang theo Hợp An, Hợp Tâm cùng ăn đi.” Triệu Trù Đoạn cười híp mắt nói xong, không chờ Triệu Văn đưa ra phản ứng liền đứng dậy ra cửa.
Khẽ thở dài, trấn an được hai đứa bé ăn xong cơm tối, Triệu Văn lười biếng nằm ở trên giường, cầm trong tay thiệp mời của Chu Tĩnh Nhã, Chu Tĩnh Nhã không hy vọng hắn đi, hắn đương nhiên sẽ không đi, giống như khi mình kết hôn, hắn cũng không hy vọng Chu Tĩnh Nhã đi.
Đem thiệp mời cất cẩn thận, Triệu Văn vẫn không buồn ngủ, nguyên nhân tự nhiên là bởi vì ngày mai Hùng Bá sẽ đến cửa.
Ngày hôm sau, Triệu Văn rời giường rất sớm, hôm nay Triệu Trù Đoạn cũng không đi cửa hàng, cùng chờ Hùng Bá tới cửa.
“Ngủ không ngon à?”
Triệu Văn mở mắt ra tử liếc mắt nhìn Triệu Trù Đoạn biết rõ còn hỏi, “Người cảm thấy thế nào?”
Triệu Trù Đoạn cười ha ha, nâng tay sờ sờ âu yếm râu mép nhỏ của mình, dường như đang nhớ lại nói: “Hồi đó buổi tối trước ngày ta lấy a phụ con cũng là như thế này, không buồn ngủ chút nào, chịu đựng chờ đến hừng đông đó, thực sự là hoài niệm.”
Căn bản là không phải chuyện giống nhau có được không.
Mặt Triệu Văn tối sầm lại, “Cha, hắn đến thị trấn phỏng chừng đã là xế chiều, hay là người đi đến cửa hàng đi.”
“Không cần lo lắng không cần lo lắng, cha con ta cứ ở nhà chờ hắn đến là được.”
Triệu Trù Đoạn giả bộ hồ đồ cười nói.
Triệu Văn không có cách nào, thẳng thắn đứng lên nói, “Con đi về phòng.”
“Đi đi, chờ Hùng Bá đến ta cho người gọi con.”
Hít một hơi thật sâu, Triệu Văn không ngừng bước tiếp tục đi phía trước đi.
Hùng Bá! Hùng Bá!
Bây giờ hắn nghe tên của người này liền đau đầu!
Trời chưa sáng Hùng Bá đã mang theo con mồi xuất phát, hắn biết người trong thị trấn cảm thấy rất hứng thú với dã vật, vì vậy liền săn một con hươu, chuẩn bị đưa cho nhạc phụ cùng phu lang tương lai nếm thử tươi mới.
Hắn ngồi xe lừa rồi ngồi xe bò, giằng co hơn năm canh giờ, rốt cục trước chạng vạng cũng đến được thị trấn, lần trước Triệu Trù Đoạn đã đưa địa chỉ của Triệu phủ cho Hùng Bá, cho nên Hùng Bá tìm được Triệu phủ rất nhanh.
Đôi mắt của thủ vệ Triệu đại gia nhìn chòng chọc vào người đi đường thỉnh thoảng đi ngang qua Triệu phủ, chỉ lo không nhìn một cái thì không thể mời được tam chủ ca phu tương lai đến phủ đầu tiên.
“Triệu đại gia, tới chưa?”
Triệu Tiểu Nhạc đi ra tìm hiểu tin tức chạy chậm lại đây nói.
“Còn chưa thấy, cũng không còn sớm, chắc cũng sắp rồi, ” Triệu đại gia ung dung nói.
Triệu Tiểu Nhạc gật đầu, cùng đứng một lúc phát hiện người còn chưa đến, không thể làm gì khác hơn là đi vào trước thông báo.
“Đến đến! Tiểu Nhạc ngươi đi bẩm báo với lão gia là tiểu chủ ca phu tương lai đến!”
Triệu đại gia nhìn chòng chọc vào hán tử cao lớn đang gánh một túi lớn đi tới Triệu phủ, dùng sức phất tay với Triệu Tiểu Nhạc, hắn dùng lương tâm của hắn bảo đảm, người này nhất định là vị tiểu chủ ca phu tương lai kia!
Vừa nghe người đến, Triệu Tiểu Nhạc cũng không thời gian chạy đến xem xem là bộ dạng gì, duỗi chân chạy đi thông báo.
“Đại gia, ta….”
“Mời vào! Mời vào! Lão gia chúng ta cùng tiểu chủ ca đều đang chờ ngài đấy.”
Triệu Văn để sách trong tay xuống, ngẩng đầu lên: “Đến?”
“Dạ!”
Triệu Tiểu Nhạc nói.
Triệu Văn đứng lên, ở trong phòng đi mấy bước rồi đi tới đại sảnh.
Hắn liếc mắt một cái liền thấy được cái người kia.
Chỉ thấy người kia vóc người vĩ đại, màu da như đồng, ngũ quan đường viền rõ ràng, đôi mắt đen mà thâm thúy, một thân áo ngắn già dặn, lộ ra vẻ cuồng dã bất kham, đây là một hán tử không dễ dàng bị người ta khống chế.
“Tiểu Văn đến, ” Triệu Trù Đoạn cười híp mắt chỉ chỉ Hùng Bá, “Đây là Hùng Bá, Hùng Bá, đây chính là Tam ca nhi nhà ta.”
Hùng Bá nhìn ca nhi tuấn tú trước mặt chỉ dùng một ngọc trâm màu mực búi tóc đen cao cao, đột nhiên tim đập nhanh gấp mấy lần.
“Ta, ta là Hùng Bá.”
Hùng Bá hít một hơi, cất cao giọng nói.
Giọng hắn lớn như chuông đồng, y như vẻ thô lỗ bên ngoài của hắn.
Triệu Văn nhíu mày, nhìn lướt qua đôi tai đỏ ửng của hán tử trước mặt, con ngươi hơi lóe lên.
“Tiểu Văn, bây giờ cách giờ cơm tối còn có chút thời gian, con mang theo Hùng Bá đi một vòng trong nhà chúng ta, để làm quen.”
Triệu Trù Đoạn cười híp mắt nói.
“… Được “
Triệu Văn nghiêng đầu nhìn Hùng Bá tay chân không biết nên để như thế nào mới đúng khẽ mỉm cười, “Đi thôi.”
Hùng Bá nhìn mà đầu óc trở nên mơ màng, liền vội vàng gật đầu, đi theo.
Triệu Trù Đoạn nhìn Triệu Văn đi ra ngoài cùng Hùng Bá, nơi sâu xa trong mắt ít đi mấy phần.
Tòa nhà của Triệu gia cũng không phải rất lớn, thế nhưng bố trí rất có phong cách, trong vườn trồng hai gốc cây liễu, niên đại cũng không lớn, thân cây cũng chỉ to bằng miệng chén, nhưng Triệu Văn rất yêu thích, nhìn thấy vẻ yêu thích trong mắt hắn, đôi mắt Hùng Bá chợt lóe mấy phần suy tư.
“Huynh xuất phát giờ nào?”
Triệu Văn thấy Hùng Bá một mực nhìn mình chằm chằm, nhưng không nói lời nào, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là gợi chủ đề trước tiên, nếu sau này sẽ trở thành phu phu, hắn tự nhiên cũng muốn biết một chút về hán tử này.
“Giờ mão.”
Giờ mão? Triệu Văn ngẩn ra, giờ mão trời còn chưa sáng, đi cả một ngày đường, sợ là bụng cũng chưa được lấp đầy, nghĩ đến giờ cơm tối còn cách một khoảng thời gian, Triệu Văn liền bảo Triệu Tiểu Nhạc mang một bình trà nóng, hai món điểm tâm.
“Đây là một loại trà ta thích nhất, mời.”
Triệu Văn mới vừa nói xong, liền cảm nhận được mấy phần không thích từ trên người hán tử trước mắt, Triệu Văn nhíu nhíu mày, còn chưa đặt câu hỏi, Hùng Bá liền mở miệng.
“Không cần nói mời ta, ta không muốn giữa chúng ta có chữ này xuất hiện.”
Đây là một hán tử chính trực.
Triệu Văn nở nụ cười.
Tự tay đẩy điểm tâm trên bàn đến trước mặt Hùng Bá, ra hiệu đối phương ăn, nhưng mà Hùng Bá vẫn cau mày nhìn hắn như cũ.
Triệu Văn khẽ gõ ngón tay trắng noãn xuống mặt bàn một cái, cùng Hùng Bá nhìn nhau nửa khắc, nhẹ giọng nói: “Sau này sẽ không nói chữ này với huynh nữa.”
Hùng Bá nghe vậy, trên gương mặt cương nghị thô lỗ mang theo vài phần ý cười, chậm rãi ăn xong điểm tâm.
Thật là một hán tử cố chấp lại thẳng thắn.
Một lúc sau, Hùng Bá liền ngừng lại.
“Đệ cũng ăn đi.”
Hùng Bá thấy Triệu Văn chỉ uống trà, liền đẩy phần điểm tâm khác lên trước mặt hắn, Triệu Văn cũng không chối từ, thấy Triệu Văn ăn rồi Hùng Bá mới bắt đầu tiếp tục ăn.
Cơm tối, Triệu Hợp An cùng Triệu Hợp Tâm hiếu kỳ đầy mặt đối với Hùng Bá xuất hiện ở trên bàn cơm, nhưng cho dù hiếu kỳ, bọn họ cũng chỉ có thể theo lời dặn dò của Triệu Trù Đoạn gọi một tiếng Hùng thúc.
An bài xong phòng khách mời Hùng Bá đi nghỉ ngơi, Triệu Văn cùng Triệu Trù Đoạn tiến vào thư phòng.
“Hùng Bá thế nào?”
Triệu Văn cười nhạt nói: “So với con nghĩ thì khá hơn một chút.”
Triệu Trù Đoạn cao giọng nở nụ cười, “Hắn không có tâm cơ, có sao nói vậy, muốn cái gì liền đi tranh thủ, hán tử như vậy không tệ, mời hắn ở thêm mấy ngày, các con cũng sẽ quen thuộc hơn.”
Triệu Văn không từ chối, gật đầu, nhớ tới Triệu Võ còn chưa về, hắn thấy Triệu Trù Đoạn nói: “Chuyện của đại ca…”
“Hắn sẽ xử lý.”
“Vậy con trở về phòng.”
“Chờ đã, cầm khối da hươu này đi.”
Triệu Trù Đoạn chỉ chỉ da hươu trên giá cười nói.
Hươu là bị Hùng Bá dùng gậy gỗ đập chết, cho nên da hươu rất hoàn chỉnh, Triệu Trù Đoạn đã cho người đem da hươu xử lý tốt.
Cầm lấy da hươu, Triệu Văn về phòng của mình.
Da hươu xù lông trong tay đang không ngừng nhắc nhở Triệu Văn, chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ thật sự phải thành thân.
Lại một đêm khó ngủ.
Ngày hôm sau, khi đám người Triệu Văn đang dùng điểm tâm, Triệu Võ mang theo một thân hơi lạnh trở lại.
“Đại ca.”
Triệu Võ gật đầu, nhìn về phía hán tử cao lớn ngồi ở bên cạnh Triệu Văn, đôi mắt híp híp, “Hùng Bá?”
“Đại ca.”
Hùng Bá đứng lên kêu, Triệu Văn nghe mà tim đập nhanh hơn một nhịp.
Triệu Võ nhíu mày, liếc mắt nhìn Triệu Văn hơi cúi đầu, đôi mắt lóe lóe, gật đầu xem như là đáp lại xưng hô trong miệng Hùng Bá.
Triệu Tiểu Nhạc tiến lên đặt thêm một bộ bát đũa cho Triệu Võ rồi lùi sang một bên.
Một lát sau, Triệu Trù Đoạn một mặt ý cười bảo Triệu Tiểu Nhạc đem huynh muội Triệu Hợp An đã ăn xong mang về phòng, sau đó quay đầu nói với Triệu Văn cùng Hùng Bá: “Hôm nay khí trời tốt, người trẻ tuổi nên đi nhiều một chút, ăn xong cơm các con ra ngoài đi dạo đi.”
Triệu Văn cùng Hùng Bá đáp lại.
Quán trà ở huyện Hợp Thuận nhiều vô số, trước đây Triệu Văn thích nhất chính là Liên cư, hiện tại…..
“Đi xem trò vui?”
Triệu Văn nghiêng đầu hỏi.
Hùng Bá gật đầu, trong con ngươi thâm thúy chỉ có hình bóng của Triệu Văn, “Đệ quyết định là tốt rồi.”
Triệu Văn khẽ cười một tiếng, mang theo Hùng Bá đi đến Diễn uyển to lớn nhất huyện Hợp Thuận, dọc theo đường đi hai người cũng nói không nhiều, nhưng lại làm cho Triệu Văn cảm thấy cũng không tệ lắm.
“Hai vị khách quan xin mời vào, xin hỏi là ngồi trong đại sảnh hay là nhã gian?”
“Nhã gian, gian phòng trên lầu hai cuối cùng bên phải dựa vào cửa sổ kia.”
“Được ạ, nhã gian một gian! Hai vị mời.”
Hùng Bá vẫn luôn đi theo bên cạnh Triệu Văn yên lặng mà nhìn hắn, tiến vào nhã gian, tiểu nhị đưa lên một bình nước trà xanh, một bàn đậu phộng, một bàn đậu tằm rồi lui xuống.
Cửa sổ phía sau nhã gian có thể xem đường phố, cửa sổ sát bên hành lang có thể mở ra nhìn người phía dưới hát hí khúc.
Hùng Bá cau mày nhìn một lúc, nghiêng đầu, bắt đầu nhìn Triệu Văn.
“Làm sao vậy?”
Triệu Văn đang nghe mê say cảm nhận được đối phương nhìn mình thì nghiêng đầu hỏi.
“Đệ rất thích nghe diễn à?”
Triệu Văn sững sờ, nhìn lông mày nhíu chặt của Hùng Bá, nhất thời hiểu rõ ra, “Huynh không thích?”
Hùng Bá không gật đầu, cũng không lắc đầu, đôi mắt thâm thúy khóa chặt ca nhi trước mặt, “Đệ thích, chỉ cần không phải những hán tử khác, ta đều sẽ thích.”
Triệu Văn:…..
Hán tử này thực sự là, có ý tứ.
Tác giả có lời muốn nói: Triệu Văn: Ta muốn thích hán tử khác làm sao bây giờ?
Hùng Bá không nói một lời lấy cung tên của bản thân nhanh chân đi ra ngoài.
“Huynh đi đâu?”
“Bắn chim.”