Editor: Pun
Thẩm An Dật trợn mắt nhìn căn phòng đất rách nát, hắn nhận mệnh thật rồi.
Hắn thật sự sống trên người một tiểu ca nhi tên là Quý An Dật.
Hắn không biết đây là thế giới nào, thật không thể tin nổi thế giới này lại không có nữ nhân, đây là một chuyện quá đáng sợ.
Ở đây tiểu ca nhi giữ vai trò là nữ nhân, nam nhân thì ngược lại, vẫn là một người đàn ông cao to, cường tráng.
Thân thế của Quý An Dật có chút thảm thương, lúc mười tuổi a cha cùng a ma hắn đều bị chết, sau đó hắn được nhà đại bá thu dưỡng. Sau một năm thì bị đại bá ma mang đi hoán hôn (hai họ cưới con gái nhau về làm dâu).
A ca Quý A Cường nhà đại bá năm nay đã mười chín tuổi, trong thôn những a ca ở tuổi mười sáu đều đã thành thân, trễ nhất là một đến hai năm sau, chỉ những gia đình không có tiền mới để qua tuổi mười tám mà chưa lấy vợ. Đại bá nói nhà mình không có tiền, nhưng thật ra trong nhà vẫn còn chút của cải, cho Quý A Cường thành thân xong thì vẫn dư dả, vả lại bọn họ đã lấy mất của cải cùng nhà cửa của Quý An Dật, lẽ nào lại không có tiền?
Thực ra, từ nhỏ Quý A Cường đã thích một tiểu ca chi tên là Vương Bảo Nhi, tiểu ca nhi này nói khi nào đệ đệ hắn thành thân, cưới một tiểu ca nhi về nhà thì hắn mới thành thân được.
Quý A Cường cũng là một kẻ bướng bỉnh, hắn chỉ thích Vương Bảo Nhi, trừ bỏ y, ai cũng không cưới.
Đại bá cùng đại bá ma đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, chiêu nào cũng đem ra dùng hết, vẫn không thể thay đổi suy nghĩ của Quý A Cường, khi đó họ nôn nóng đến nổi muốn bạc cả tóc .
Đúng lúc này, gia đình nhà Quý An Dật xảy ra chuyện, Quý An Dật bị thu dưỡng.
Việc hoán hôn này chính nhà đại bá cũng không nghĩ tới, cũng là do Vương Bảo Nhi nói ra.
Cùng ở một thôn, khoảng cách lại gần, đều là ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, Quý An Dật được đại bá y thu dưỡng, khoảng thời gian khổ sở này của y, Vương Bảo Nhi đều nhìn thấy tất cả.
Hắn cẩn thận quan sát một khoảng thời gian, thấy Quý An Dật là đứa trẻ an phận, thành thật.
Đột nhiên bị mất đi song thân, cả người Quý An Dật không kịp phản ứng đến mức chết lặng, sau khi bình tĩnh lại thì y vẫn là một đứa nhỏ nhanh nhẹn, chỉ là không thích nói chuyện, trầm lặng như một cái xác không hồn. Y bị cả nhà đại bá sai bảo làm việc, cũng không thấy có phản kháng hay sau lưng ngấm ngầm có tâm tư ác độc gì.
Quan sát kỹ càng xong, Vương Bảo Nhi hạ quyết tâm, để cho Quý An Dật trở thành vợ của đệ đệ mình, có y chiếu cố đệ đệ thì hắn cũng an tâm.
Trong lòng Vương Bào Nhi hiểu được cả nhà đại bá kia chính là một cái hố lửa, nhưng vì đệ đệ hắn không còn cách nào khác. Hơn nữa, hắn hi vọng sau này Quý A Cường vẫn thích mình như bây giờ, để những ngày tháng hắn trải qua trong tương lai, so với Quý An Dật có thể tốt hơn một chút, dù sao thì hắn cũng không phải là quả hồng mềm để cho bọn họ tùy ý nhào nặn.
Vương Bảo Nhi cuối cùng cũng không từ chối nữa, nguyện ý cùng Quý A Cường thành thân, khi hắn đồng ý, đại bá cùng đại bá ma cũng vui vẻ không biết phải làm sao cho phải, trái tim đang treo lơ lửng của họ cuối cùng cũng được thả xuống.
Cứ như vậy, mới mười một tuổi Quý An Dật đã bị gả cho Vương Tiểu Nhị mười bốn tuổi. Cuối cùng sau mười năm chờ đợi, Quý A Cường như ý nguyện chiếm được người trong lòng là Vương Bảo Nhi, tất cả đều vui mừng.
Lại nói đến Vương gia, trước khi sinh ra Vương Tiểu Nhị, trong nhà mặc dù không giàu có, nhưng cũng không đến mức khó khăn, một nhà ba người sống rất hòa thuận vui vẻ. Lúc sinh Vương Tiểu Nhị, Vương a ma bị khó sinh, vì vậy khi hắn ra đời Vương a ma liền mất đi. Vương a cha không chịu nổi đả kích này cả ngày ngẩn ngơ hoảng hốt. Có một hôm ông ra đồng làm việc thì bị vấp té, không khéo ở đó có một cục đá nhọn, Vương a cha vì mất máu quá nhiều nên cũng ra đi.
Khi đó Vương Tiểu Nhị vừa tròn một tuổi, Vương Bảo Nhi sáu tuổi, may mắn trong nhà vẫn còn chút tiền, đem ruộng cho người trong thôn thuê, mới sáu tuổi Vương Bảo Nhi vừa là a cha vừa là a ma nuôi nấng Vương Tiểu Nhị đầy đủ đến năm năm tuổi. Mùa hè năm đó Vương Tiểu Nhị ham chơi rớt xuống sông, chờ có người đi qua vớt lên thì hắn đã hôn mê bất tỉnh từ đời nào. Vương Bảo Nhi nôn nóng khủng khiếp, vội ôm đệ đệ lên trấn trên, đêm đó Vương Tiểu Nhị phát sốt, đại phu dùng hết mọi biện pháp đều không hạ sốt được. Sốt suốt một đêm, ngay lúc tất cả mọi người đều nghĩ Vương Tiểu Nhị sẽ chết vì sốt, thế nhưng ngày hôm sau hắn vẫn sống, sống thì sống, nhưng đầu óc lại xảy ra chút vấn đề.
Vương Bảo Nhi kiên nhẫn, cẩn thận dạy dỗ Vương Tiểu Nhị, đã dạy nhiều năm nhưng hiệu quả không được rõ ràng, vẫn ngơ ngác ngây ngốc như trước. Ngược lại trong việc đồng áng, Vương Tiểu Nhị thế nhưng lại nhớ rất kỹ, mỗi ngày vừa tỉnh dậy liền ra đồng làm ruộng.
Chắc bởi vì nhiều thế hệ trong gia đình Vương Tiểu Nhị đều làm nông, nên đối với việc này cảm giác hắn thông minh hơn bình thường một chút. Vương Tiểu Nhị ngây ngốc ở nhà học việc đồng áng, làm Vương Bảo Nhi kinh hỉ nhất chính là hắn học tập rất nhanh cũng nhớ rất kỹ những điều mình đã học, người khác chỉ hắn như thế nào, hắn cũng mò mẫm làm theo, lâu ngày làm việc cũng lưu loát hơn. Khi hắn làm việc ở ngoài đồng, thật đúng là không nhận ra hắn là một đứa ngốc.
Trừ bỏ việc này, chuyện gì hắn cũng không thông suốt, không quan tâm được chỉ dạy như thế nào, chết sống không chịu hiểu. Vương Bảo Nhi thật sự hoài nghi, phải chăng trí thông minh của hắn đều bị dùng hết vào việc làm nông.
Hắn sẽ không biết tự mặc quần áo, tự mang giày, nói năng thì không lưu loát, chỉ biết ngốc nghếch cười, khi đói bụng cũng không nói mình đói, chỉ khi lôi hắn đến trước bàn cơm, đem cơm dọn xong, hắn mới biết được là mình phải ăn cơm. Nhưng thật ra không cần đút hắn ăn, tốt xấu gì cũng học được. Lại nói, khi trời mưa nếu không có người kéo hắn vào, hắn sẽ như trước tiếp tục làm ruộng...
Những việc như thế xảy ra rất nhiều, nói trắng ra là Vương Tiểu Nhị chính là kẻ ngốc, cả cuộc sống của mình cũng không thể tự gánh vác.
Tuy làm vợ của một ngốc tử, nhưng Quý An Dật vẫn thấy vui mừng. Sau khi nghe Vương Bảo Nhi khuyên nhủ hắn cũng muốn cố gắng sống thật tốt để a ma a cha trên trời có linh thiêng cũng được yên lòng .
Hơn nữa, Vương Bảo Nhi cũng nói, hắn sẽ che chở cho hai người bọn họ. Chỉ cần Quý An Dật chiếu cố tốt cho Vương Tiểu Nhị, đem Vương Tiểu Nhị chiếu cố cho xong xuôi thỏa đáng, an an tâm tâm theo y sống qua ngày, Vương Bảo Nhi sẽ xem Quý An Dật giống như đệ đệ của mình mà che chở yêu thương.
Nghe được điều này, trong lòng Quý An Dật đặc biệt kiên định, giống như người rơi xuống nước vớ được tấm gỗ cứu mạng, cuộc sống cuối cùng cũng có chút ánh sáng.
Đáng tiếc, cuộc sống tốt đẹp chỉ mới trôi qua hai tháng, hắn liền chết.
Nguyên nhân cụ thể như thế nào Thẩm An Dật cũng không rõ lắm, thế nhưng hắn nhìn ra nguyên nhân thân thể này bị như vậy là do một năm rưỡi kia, cuộc sống khổ sở đó đã làm đứa nhỏ này suy sụp, thân thể vô cùng suy yếu, giống như một cụ già ở tuổi xế chiều...
Ngày hôm qua khi hắn tỉnh lại cũng cảm thấy một trận khó chịu, loại khó chịu này không thể nói rõ, chính là vô cùng mệt mỏi không có sức lực. Hắn cảm giác chính mình như vừa bước chân vào quỷ môn quan, theo bản năng liền lấy linh tuyền ra uống một ngụm, rồi ngủ thẳng đến hiện tại, cuối cùng cả người mới thoải mái hơn một chút, cũng khôi phục lại sức sống.
Aiz, nếu hết thảy đều là sự thật, cũng không có cách nào thay đổi, vậy cũng tốt hảo hảo cùng Vương Tiểu Nhị sống qua ngày là được rồi, cũng không biết linh tuyền có thể chữa khỏi bệnh cho Vương Tiểu Nhị hay không, thôi từ từ rồi hẳn tính...
Nếu đã sống lại, vậy phải chăm lo thật tốt cuộc sống của mình.
Thẩm An Dật nghĩ xong cũng cảm thấy lạc quan hơn. Từ nhỏ, hắn chính là một đứa trẻ tự lập. Vào thời điểm tám tuổi, mẹ hắn ra ngoài làm công từ đó không trở về nữa. Khi hắn mười hai tuổi, ba hắn lên rừng đốn củi thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng vào năm này, tại nơi ba hắn gặp chuyện không may, hắn nhặt được một cái ngọc trụy.
Bên trong ngọc trụy là một không gian, không phải rất lớn, có một hồ nước nhỏ có trồng sen và nuôi một ít cá, bên trái hồ nước có mấy mảnh ruộng sạch sẽ trồng ít cây cỏ, bên phải có một thủy đàm (sông) nhỏ, cách thủy đàm ba bước chân có một cái cây. Cái cây kia có ích lợi gì hắn không biết, nhưng thủy đàm này thì rất kì lạ, nó có thể trị được bách bệnh, còn có thể làm đẹp, v.v.., dù sao thì cũng thật thần kì. Khi hắn uống vào thì cảm thấy mình như được sống lại một lần nữa, cái cảm giác thoải mái vui sướng ấy không thể nói rõ thành lời. Cái này còn chưa tính, nếu tưới một ít linh thủy(nước chứa linh khí) vào cây cối, nó sẽ trở nên tươi tốt và mau lớn hơn.
Hắn nghĩ rằng, ba hắn nhất định là sợ hắn chịu khổ, sợ ông đi rồi hắn một mình sống không được, nên mới giúp hắn lấy được một bảo bối tốt như vậy.
Đúng như ba hắn đã hi vọng, nhờ vào cái ngọc trụy thần kì này, tuy mười hai tuổi Thẩm An Dật đã mất ba cũng không còn mẹ vẫn yên ổn hạnh phúc sống đến năm hai mươi lăm tuổi. Ngày đó hắn đang đi trên đường thì xảy ra tại nạn, khi tỉnh dậy liền trở thành Quý An Dật.
Nắm tiểu ngọc trụy trước ngực, Thẩm An Dật nhịn không được nước mắt lách tách rơi, toàn bộ đều rơi trên ngọc trụy kia, nó càng trở nên lấp lánh trong suốt hơn, đặc biệt xinh đẹp.
Lần này hắn đã chết nhưng may mắn sống lại ở đây, nhất định là ba ở trên trời đã phù hộ hắn.
Ba ơi, tuy rằng phải sống ở một thế giới khác, nhưng đối với con đây là cơ hội, con sẽ cố gắng sống thật tốt, thật hạnh phúc.
Trong lúc Thẩm An Dật đang đắm chìm vào suy nghĩ của mình, ngay lúc này có một người nổi giận đùng đùng xông vào phòng, không đợi Thẩm An Dật kịp phản ứng đã hung hăng tát hắn, tiếng vang thanh thúy kia tại không gian yên tĩnh trong phòng phá lệ vang dội.
Một âm thanh âm u lạnh lẽo, hung tợn nói với hắn: "Quý An Dật nếu còn có lần sau, ta sẽ khiến cho ngươi phải quay về nhà đại bá ngươi, tiếp tục sống một cuộc sống đến heo chó cũng không bằng".
Cái tát xảy ra bất ngờ và cũng quá hung ác, khiến cho Thẩm An Dật có chút mơ hồ, theo bản năng nhìn về phía người mới tới, hoàn toàn tiếp nhận trí nhớ của thân thể này, hắn rất nhanh liền nhận ra, người đánh hắn một cái tát chính là Vương Bảo Nhi.
Vương Bảo Nhi lớn lên giống a ma y, không thể dùng từ thanh tú để hình dung, phải gọi là xinh đẹp thì đúng hơn, nhìn y khiến cho người ta có cảm giác cảnh đẹp ý vui, với lại y xinh đẹp nhưng không mang nửa phần nữ khí, có lẽ là do hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ, cũng khó trách Quý A Cường lại thích y nhiều như vậy.
"Không, không, không, không" Vương Tiểu Nhị ngồi xuống mép giường, ngẩng mặt nhìn Vương Bảo Nhi ngốc nghếch cười, thanh âm chậm rãi, đọc nhấn từng chữ rất rõ ràng.
Vương Tiểu Nhị đã qua tuổi mười bốn hẳn là đã mười lăm rồi, được Vương Bảo Nhi nuôi rất tốt, cao to cường tráng, không thể nói là anh tuấn, nhưng lại phóng khoáng cởi mở, rất dễ nhìn. Khi hắn không nói lời nào, nghiêm túc vùi đầu làm việc, có thể khiến cho nhiều tiểu ca nhi trong thôn thích, nhưng khi hắn vừa ngẩng đầu nói chuyện liền lộ ra.
Cũng chỉ có những việc liên quan đến Vương Tiểu Nhị mới có thể làm cho Vương Bảo Nhi tức giận đến như vậy, Thẩm An Dật thoáng suy nghĩ liền hiểu được.
Khi hắn tỉnh lại trời đã sáng tỏ, hẳn là khoảng giữa trưa, sau khi uống xong một ngụm linh tuyền thì không chịu nổi mà ngủ thiếp đi, vậy bây giờ... Lặng lẽ nhìn sắc trời bên ngoài đã có phần ảm đạm, hẳn là khoảng chập tối. Nói cách khác, Vương Tiểu Nhị đã nhịn hai bữa cơm, cũng có thể là cả ngày không ăn cơm. Đứa nhỏ này đang tuổi ăn tuổi lớn, ở bên ngoài làm việc đồng áng cả ngày, chỉ sợ là đói lắm rồi, mới có thể tìm Vương Bảo Nhi để đòi ăn, sau đó... mọi chuyện liền trở thành như bây giờ?
Thẩn An Dật đoán không sai biệt lắm, Vương Tiểu Nhị thực sự đói quá rồi, không thể tiếp tục làm việc, liền ôm bụng khó chịu nằm ở ngoài bờ ruộng. Có người trong thôn đi ngang qua tốt bụng hỏi vài câu, nhưng Vương Tiểu Nhị Từ trước đến nay không biết cách để nói chuyện với mọi người. Lúc trước thời điểm Quý An Dật mới đến, Vương Bảo Nhi đã chỉ dẫn hắn hơn một tháng, chờ đệ đệ cùng Quý An Dật quen thân, y mới an tâm đến Quý gia.
Người nọ thấy Vương Tiểu Nhị không nói câu nào, chỉ ôm bụng trên mặt lộ vẻ khó chịu, sắc mặt xanh xao, sợ xảy ra chuyện gì, hắn vội vàng tìm Vương Bảo Nhi. Vương Bảo Nhi nghe xong trong lòng quýnh lên, nhanh chóng chạy tới, kiên nhẫn tìm hỏi một hồi, mới đứt quãng đoán ra, đệ đệ hắn đây là bị đói thảm!
Mang Vương Tiểu Nhị về nhà, nấu cho y một nồi cháo rau, Vương Bảo Nhi đem thịt ba chỉ dành cho buổi tối cắt một nửa ném vào trong, để đệ đệ ăn no xong, lúc này mới phẫn nộ mang theo y về Vương gia. Thế nhưng lại thấy Quý An Dật đang nằm ở nhà suиɠ sướиɠ a!! Hắn vô cùng tức giận, không nói hai lời liền cho hắn một cái tát.
"Quý An Dật, lúc trước chính ngươi đã hứa sẽ hảo hảo chiếu cố Tiểu Nhị, thế nhưng hiện tại thì sao, ngươi để cho hắn đói đến mức ngồi trên mặt đất không thể đứng dậy nổi, nếu không phải người trong thôn thấy báo cho ta một tiếng, không biết còn xảy ra chuyện gì nữa, ngươi thật nhẫn tâm, ta thấy ngươi thành thật làm việc lại lưu loát mới kéo ngươi ra khỏi cái hố lửa kia. Nhưng không thể tin được, mới vài ngày ta không qua xem, ngươi lại để Tiểu nhị đói thành cái bộ dạng này..."
Vương Bảo Nhi thường hay về đây nhìn một chút, cũng hay tranh thủ chỉ đệ đệ hắn một số việc, dù sao y cũng sẽ sống cùng Quý An Dật cả đời, để cho y hảo hảo cùng Quý An Dật ngủ chung một giường để y từ từ không còn bài xích nữa. Bởi vì hắn thường xuyên chạy về thăm đệ đệ, lại hay đem đồ về đây, nên khiến cho Quý a ma không vừa lòng, cả ngày lải nhải lảm nhảm, bắt bẻ này nọ. Nhưng Vương Bảo Nhi thấy cuộc sống đệ đệ cũng không tồi, Quý An Dật cũng chiếu cố rất tốt, liền thoáng thu liễm một chút, không sai biệt lắm đã cách bốn ngày hắn không về lại đây.
"Vương ca nhi, thực xin lỗi" Thẩm An Dật nhìn Vương Bảo Nhi đặc biệt nghiêm túc nói một câu, sau đó giải thích. "Ta hôm trước đã bắt đầu đau đầu, sáng nay trong khi làm việc, không biết như thế nào lại ngất đi, vừa mới tỉnh lại nhìn trời thì đã tối rồi, ta biết là không tốt rồi, đang định đứng lên ra đồng gọi Tiểu Nhị, sau đó làm cơm chiều... Thật sự là ta không dậy nổi, xin lỗi Vương ca nhi".
"Ngất?" Vương Bảo Nhi vẻ mặt không tin, lại gần, tỉ mỉ nhìn Quý An Dật. Nhìn hồi lâu, cũng không biết đang nghĩ gì, chỉ thản nhiên nói một câu. "Chỉ một lần này thôi, nếu còn thế nữa ngươi liền cút xéo khỏi Vương gia đi" Nói xong, Vương Bảo Nhi vội vàng trở về.
Cũng đã chạng vạng, hắn cũng phải về nhà làm cơm chiều, nếu không Quý a ma lại càm ràm, còn chuyện gì thì để ngày mai rồi nói tiếp, nhìn thái độ Quý ca nhi, cũng không giống như cố ý.
Hết chương 1.
Danh Sách Chương: