Editor: Pun.
Nghĩ bây giờ cũng không có chuyện gì phải vội, Quý An Dật liền thuận đường đi ra khe núi nhìn thử vườn rau ngoài đó. Ngày mốt, Tiểu Mộc sẽ qua đây vận chuyện rau dưa, trong lòng hắn cũng phải có một chút tính toán.
Ngốc tử làm ruộng tay nghề rất giỏi, hắn lại có pha thêm một gáo linh thủy vào trong nước giếng, số lượng mặc dù không nhiều, nhưng quả thật có chút hiệu quả, nên rau dưa trong vườn lớn lên đều rất tươi ngon mọng nước.
Từng hàng từng hàng rau dưa, dù cho mặt trời có nắng chói chang, vẫn tràn ngập sinh cơ, bừng bừng sức sống, màu sắc tươi xanh mơn mởn, khiến cho lòng người vui mừng.
"Ngốc tử, ngươi rất lợi hại." Quý An Dật nghiêng đầu, ánh mắt sáng trong suốt nhìn y, thực nghiêm túc nói.
Mấy loại rau dưa này, nói thật, hắn cũng chỉ mơ hồ biết một chút, nếu thực sự xuống đồng làm việc, chắc chắn hắn sẽ bối rối không biết bắt đầu từ đâu.
Ở phương diện này phải cần một lượng kiến thức thâm sâu, nó còn khó hơn so với chuyện xuống đồng làm việc, ruộng thì chỉ cần thu hoạch và cấy mạ, vậy nên hắn phải cố gắng học tập, từ từ rồi cũng có thể làm tốt.
Vương Tiểu Nhị vui vẻ hớn hở cười, hai mắt lấp lánh sáng lên, nhìn vợ nhà mình không chớp mắt.
Trong lòng y rất cao hứng, y thích vợ nhìn y như vậy, cả người giống như đang bay, rất vui vẻ hạnh phúc.
"Củi trong nhà dùng gần hết rồi, thừa dịp bây giờ không có việc gì, chúng ta lên núi kiếm một ít về đi." Thấy vườn rau trong lòng hắn cũng nắm chắc hơn, Quý An Dật liền kéo Vương Tiểu Nhị đi về hướng ngọn núi.
Nhặt được ba bó củi lớn, thì cũng đã hơn nửa giờ ngọ, về nhà cũng vừa đúng lúc làm cơm trưa.
Vương Tiểu Nhị sắp xếp lại mấy bó củi, Quý An Dật nhóm lửa nấu cơm, đóng cửa phòng bếp, hắn nhanh chóng đi vào không gian hái một ít đồ ăn, đem ra ngoài tẩy rửa cắt tỉa xong, khi đang chuẩn bị mở lửa bếp lớn lên để xào rau, thì Vương Tiểu Nhị đi vào, trên trán đầy mồ hôi, trên gương mặt ngăm đen lộ ra chút ửng hồng, đây là do bị phơi nắng dưới ánh mặt trời, bây giờ là lúc mặt trời nắng gắt nhất.
"Mau rửa mặt đi." Múc một chậu nước để lên bàn.
Vương Tiểu Nhị rửa mặt sạch sẽ, đổ nước trong chậu đi, đặt về lại chỗ cũ, rồi mới ngồi xuống trước kệ bếp, Quý An Dật đã đem lửa mồi lên, y liền thêm củi vào bên trong.
Ăn cơm trưa xong, dọn dẹp phòng bếp gọn gàng, lật lật mấy củ cải sợi trước nhà, hướng mắt nhìn ra nhà sau, phải cho dê mẹ, hai con chó con và đàn gà vịt thêm một ít nước, còn dùng trấu trộn với một ít thức ăn, sau đó, hắn với ngốc tử mới bưng bàn ghế ra ngồi dưới mái hiên, ôn tập lại những chữ đã học ngày hôm trước.
Sau khi mệt rã rời, hai người liền ném cành cây trên tay rửa sạch tay, ngáp một cái đi vào nhà ngủ.
Buổi chiều ở nhà thôn trưởng ngây người nửa ngày, chủ yếu là vì hôm nay không có chuyện phải vội, nên mới ở lại học nhiều hơn một ít.
Khi trở về, đi ngang qua nhà Hà nhị ca nhân, thì bảo y ngày mai đưa hai mươi cân củ cải qua đây.
Còn nhà Chung tam a ma thì hắn không biết, liền đi qua nhà Lưu a ma.
Lưu a ma và Lưu tiểu ca nhi đều ở nhà, đáng lẽ, Lưu tiểu ca nhi cũng phải đi theo học chữ, nhưng mấy ngày nay trong nhà đang phơi thóc, lại sợ ông trời đột nhiên đổ mưa, đến đó không kịp lấy vào, cái này liền thảm, nên mới phải thay đổi thời gian, buổi tối y mới đi qua học nửa canh giờ.
Cả Hà Khê thôn, cũng chỉ có đất của Vương gia là ít nhất, hai mẫu ruộng nước, nên khi phơi thóc không hề có áp lực gì, số lượng ít thu vào cũng dễ dàng hơn.
Bình thường trong nhà ai không phải là bảy tám mẫu thì chính là hơn mười mẫu thậm chí còn nhiều hơn, khi phơi thóc đương nhiên phải lo lắng nhiều hôn một chút.
"Mới từ nhà thôn trưởng qua đây à?" Lưu a ma đặt nửa chiếc giày rơm trên tay xuống, đứng lên đi vào bếp, rót hai chén nước lại đây.
Lưu tiểu ca nhi tươi cười ôn hòa lên tiếng chào hỏi, vào nhà mang hai cái ghế ra dưới mái hiên.
"Vâng." Quý An Dật cười ngồi xuống, tiếp tục nói. "Buổi sáng ta có tiến trấn đưa mứt trái cây và món cải khô kho, bây giờ nguyên liệu không đủ, ta đã nói với Hà nhị ca nhi, kêu y ngày mai đưa sang một chút củ cải, ta phải phơi nắng thành củ cải khô, vốn định đi qua nhà Chung tam a ma một chuyến, nhưng lại nhớ không nổi nhà hắn đi như thế nào."
Lưu a ma nghe xong, vui vẻ hớn hở cười. "Chung ta a ma ngươi ở có hơi chếch qua một chút, không đi qua, đương nhiên là tìm không thấy, chút nữa ta sẽ dẫn ngươi qua đó. Đúng rồi, đường mạch nha sáng sớm ngày mốt là có thể làm xong."
"Được." Dừng một chút, Quý An Dật vừa cười, nói. "Lưu a ma số lượng này có lẽ hơi thiếu, Tô công tử lại vừa yêu cầu thêm mười bình mứt trái cây, ta nghĩ, bây giờ e là số lượng phải tăng lên một ít, kẹo mạch nha này có thể phải làm nhiều hơn nữa."
"Hẳn là không có việc gì." Lưu a ma nghe xong, mặt mày hớn hở nói tiếp. "Ban đầu ta nghĩ, nhà mình cũng phải dùng một chút đường mạch nha, nên có làm hiều hơn một ít, nếu phải đưa thêm hàng, thì trước hết ta sẽ đem đường mạch nha tăng cường qua cho ngươi, ta đêm nay sẽ tiếp tục làm thêm một ít lúa mì, qua ba ngày nữa là có thể làm một đợt đường mạch nha mới."
Quý An Dật vừa nghe, liền vui vẻ, nhất thời thở phào nhẹ nhỏm.
Hai người lại nói chuyện với, Lưu tiểu ca nhi cũng thường thường bồi thêm hai câu, chỉ có Vương Tiểu Nhị là vui sướng hài lòng nhìn vợ nhà mình, vui vẻ hớn hở cười a cười a.
Tán gẫu không sai biệt lắm, nhớ tới chuyện Chung tam a ma, Lưu a ma đóng kỹ cửa nhà, mang theo bọn họ đi qua nhà Chung tam a ma.
Đến nơi, thì Chung tam a ma đang lật thóc, thấy bọn họ đến vội bỏ nông cụ trong tay xuống, khi nhìn thấy Quý An Dật, ánh mắt rõ ràng sáng lên.
Trong lòng ước chừng cũng hiểu được.
"Mau vào nhà ngồi, hôm nay trời nắng gắt, đi ở bên ngoài, sẽ đổ rất nhiều mồ hôi." Chung tam a ma tay chân lanh lẹ rót nước.
Trong lòng có chút hơi kinh ngạc.
Nhà Chung tam a ma, vậy mà so với nhà bọn hắn còn lụi bại hơn một chút, nhìn ngôi nhà gạch bùn đã cũ này, chắc đã được xây từ lâu lắm rồi.
Nhìn bên ngoài ngôi nhà này hình dáng có chút đổ nát, nhưng bên trong lại được dọn dẹp rất sạch sẽ, bây giờ là mùa hè nên trời khá nóng, cửa phòng cửa sổ đều được mở rộng, trong phòng ngược lại lại không ẩm ước âm u, mà còn sáng sủa sạch sẽ.
Nhưng có thể tưởng tượng, khi đến mùa đông căn phòng này liền không thích hợp để ở nữa.
Khi Quý An Dật đang thất thần, Lưu a ma đã vui vẻ hớn hở đem tin tức tốt nói cho Chung tam a ma.
Chung tam a ma vừa nghe, trên mặt liền vui như nở hoa, vội hỏi. "Quý ca nhi bây giờ vẫn lấy năm cân ớt băm à?"
"Không." Quý An Dật lắc lắc đầu, thấy sắc mặt Chung tam ma lập tức có hơi mất mác, biết là ông đã hiểu lầm, liền nhanh chóng nói tiếp. "Lần này phải cần tám cân ớt băm."
"Tám cân." Chung tam a ma ngẩn ra, qua một úc, mới phản ứng lại. "Ta đây chạng vạng ngày mai sẽ đem qua đó."
"Được, sáng ngày mốt cũng được." Dừng một chút, Quý An Dật nghĩ nghĩ, vẫn uyển chuyển nói một câu. "Chung tam a ma, ớt băm này là thứ phải làm trong thời gian dài, lại tốn nhiều sức lực của bắp tay, người phải chú ý mức độ, đừng để bị mệt quá."
Chung tam a ma nghe lời này, trong lòng ông cũng được an ủi hơn, vui vẻ cười. "Vậy được, ta nghe Quý ca nhi, làm chậm một chút, không vội vàng."
Lời này nói có lý, thỉnh thoảng cắt ớt thì không có cảm giác gì, nhưng bây giờ phải thường xuyên cắt, thì quả thật có chút ăn không tiêu, chắc phải làm chậm lại, để cho tay nghỉ ngơi một lát.
Ở nhà Chung ta a ma ngồi một lúc, bọn mới đi.
Trên đường về, mặc dù trong lòng Quý An Dật có hơi nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi ra. Ngược lại, Lưu a ma lại chủ động nói ra một ít. "Nói đến a, mỗi nhà đều có nỗi khổ riêng của mình, nhà ai trong lòng cũng đều có khổ, Chung tam thúc và Chung tam a ma ngươi là đứa con có hiếu, Chung thái gia (ông nội) mất sớm, hai huynh đệ kia thấy Chung tam thúc ngươi thành thật trung hậu, hắn nhỏ nhất nhưng lại là người gánh vác trách nhiệm chiếu cố Chung đại ma, điều này cũng không sao, việc này cũng cho qua đi, chính là, khi Chung đại ma ngươi sinh bệnh, hai huynh đệ kia chỉ tặng qua một chút đồ vật này nọ, nhưng không hề xuất ra một chút tiền nào."
"Trước kia a, hai nhà kia cũng không đưa một chút tiền hiếu thuận, chỉ thỉnh thoảng tặng một ít lúa mì, gánh vài thứ đồ ăn qua đây, xem như đã làm tròn đạo hiếu, còn nói, nhà bọn họ nhiều người nhiều miệng ăn, còn Chung ta thúc ngươi trong nhà chỉ có một đứa nhỏ, gánh nặng không nhiều, nên phải thông cảm cho ca ca mình một chút, hoặc ít hoặc nhiều đều có. Lúc đó Chung đại ma bệnh, kéo dài gần ba tháng, bọn họ không ra tiền, chỉ qua nhìn một chút, người trong thôn thấy vậy nói vài câu, nhưng cuối cùng cũng kết thúc, dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta, nói nhiều người ta không nghe, cũng không có cách nào khác, trên đời này a, khó nói rõ nhất, chính là gia sự."
"Chung tam thúc ngươi vì chữa bệnh cho Chung đại ma ngươi, đã tiêu hết tiền tài trong nhà, nhưng người, vẫn mất. Aiz. . . "
Tiếng thở dài kia, vang vọng trong lòng Quý An Dật thật lâu thật lâu.
Hắn cũng không biết phải nói gì, chuyện trên thế gian này, khó mà nói a khó mà nói.
Hắn sống ở hiện đại đã thấy qua rất nhiều trường hợp như vậy, đều nói người tốt sẽ được đền đáp, nhưng sự thật đâu?
Chuyện người khác hắn không nói nhiều, mặc kệ thế nào, hắn vẫn sẽ giữ vững giới hạn và nguyên tắc của chính mình, dù thói đời có thay đổi như thế nào, chỉ cần bảo vệ ý muốn của mình là tốt rồi, đúng với lương tâm của mình là được.
Tới ngã rẽ, Quý An Dật và Lưu a ma chia tay, đều tự đi về nhà mình.
Đây là một ngày khá nhàn rỗi.
Ngày hôm sau Hà nhị ca nhi mang củ cải qua đây, so với lần trước đều giống nhau, y làm việc rất lưu loát, không lừa dối hắn, trong lòng hắn cái nhìn đối với y cũng cao hơn một chút.
Ngốc tử qua nhà thôn trưởng, y trong lòng nhớ thương cây củ cải, liền trở về sớm.
Tiễn bước Hà nhị ca nhi đi, hắn liền bắt tay vào làm cắt củ cải thành sợi, đem ra ngoài trước phơi nắng, làm xong việc này, củ cải sợi đã được phơi nắng hai ngày trước cũng được rồi, hắn mang vào phòng bếp, định chuẩn bị làm món cải khô kho.
Nhưng không ngờ, chỉ một cái dư quang, khiến cho hắn ngoài ý muốn phát hiện, có một người đang trốn ở dưới cửa sổ nhà mình.
Trong lòng hắn cả kinh, vội bất động thanh sắc (không biến sắc) để đôi đũa trên tay xuống, nhanh chóng vọt tới dưới cửa sổ. "Ngươi là ai?"
Đứa nhỏ nhày nhìn tuổi tác không lớn, khoảng chừng bảy, tám tuổi, mặc quần áo rất được, là một iểu ca nhi.
Thấy Quý An Dật nắm lấy bờ vai của mình, y bị dọa, sửng sốt một chút, sau đó, liền giãy dụa mãnh liệt, Quý An Dật gia tăng sức mạnh, mặt bình tĩnh, thanh âm hùng hổ hỏi. "Nói mau, ngươi là ai."
Không ngờ, tiểu hài tử này nhìn thân thể tuy nhỏ, nhưng rất ngoan độc, nghe Quý An Dật nói xong, y trực tiếp đưa tay cào mắt Quý An Dật, sau đó quay qua phun nước miếng vào mặt hắn, chân cũng không nhàn rỗi, hung hăng giẫm vào chân hắn.
Quý An Dật sao có thể nghĩ đến, đứa nhỏ này lại mạnh như vậy, còn phun nước miếng, hắn có hơi khiết phích (ưa sạch sẽ), trong lòng mắc ói cũng không được.
Một chút không đề phòng, tay mất lực, vậy mà lại để cho đứa nhỏ kia chạy mất.
Thấy bóng dáng đứa nhỏ kia, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, Quý An Dật vẻ mặt âm trầm có chút đáng sợ."
Quả thật tưởng hắn dễ bắt nạt mà!
Đây là muốn đến ăn trộm đi. . . . . .
Đó là ai, trong lòng hắn cân nhắc.
Đứa nhỏ này hắn chưa từng thấy qua, nhưng không đại biểu là người khác cũng chưa gặp qua.
Thu dọn xong phòng bếp, rửa mặt sạch sẽ, Quý An Dật đóng kỹ cửa nhà, liền vội vội vàng vàng chạy qua nhà Lưu a ma.
Hắn không tin, mình tìm không ra người đến là ai.
Hết chương 37.
#-O
Danh Sách Chương: