• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Pun. 

Lưu a ma đi không bao lâu, Vương Bảo Nhi liền vội vàng chạy qua đây.

Từ xa đã thấy hai đứa nhỏ này đang tựa đầu vào vai nhau, ngồi trên ghế, tựa vào vách tường, bộ dáng biếng nhác kia, hắn nhìn thấy liền nhịn không được muốn cười.

Người trong thôn ai ai cũng đang bận rộn thu hoạch, đoàn người liền hận không thể biến một ngày thành hai ngày để làm, tăng cường thời gian làm việc để kiếm tiền. Hai đứa nhỏ này trái lại rất nhàn nhã.

Quả nhiên đứa nhỏ choai choai không biết sầu, chỉ nhìn phía trước mà sống.

Aiz, để cho bọn chúng thêm hơn hai năm nhàn nhã, chờ tuổi tác lớn hơn chút, hắn sẽ dạy cho Quý ca nhi chuyện sinh hoạt gia đình.

"Làm cái gì đây?" Vương Bảo Nhi đi tới, cười hỏi.

Quý An Dật ngẩng đầu, thấy người đứng trước mặt là Vương Bảo Nhi, ha hả cười cười, xoa xoa khuôn mặt đang đỏ bừng, nhưng vẫn công toi, lại tăng thêm vài phần ngớ ngẩn. "Ta cùng Tiểu Nhị trông coi thóc, sợ gà vịt lại đây quấy phá."

Nói xong hắn vội vào phòng bếp, mang thêm một cái ghế ra, lại vào nhà bưng chén nước đi ra. "Vương ca nhi mau ngồi."

"Thật là không biết nói gì cho phải." Vương Bảo Nhi có chút dở khóc dở cười. "Hai ngươi cũng thật nhàn rỗi a, còn ngồi đây chuyên thủ tấm phơi nắng, ngu ngốc."Dừng một chút hắn còn nói. "Không cần trông, sửa sang lại đem cái gì đó ngăn xung quanh tấm phơi nắng là được."

Nói tới việc này, Quý An Dật ngược lại nhớ tới chuyện kia. "Vương Bảo Nhi theo ta thấy, chẳng thà trực tiếp nhốt gà vịt vào chuồng, khỏi cho chúng nó chạy loạn khắp nơi." Hắn dọn dẹp cũng thoải mái hơn.

"Việc này cũng đúng." Vương Bảo Nhi nghĩ, gật đầu đồng ý, còn nói. "Trong nhà chỉ có hai mẫu ruộng nước, cày ruộng xới đất, hai ngươi chắc không thể làm, cái cày kia có chút nguy hiểm, ta lo lắng, trước tiên, ta sẽ trở về thu xếp, thời gian không thể trì hoãn được."

"Không có chuyện gì, giữa trưa hôm nay Lưu gia a ma có qua đây." Quý An Dật đơn giản kể lại chuyện.

Vương Bảo Nhi vừa nghe, thâm thúy nhọn mi, rồi mới mở miệng nói. "Ta đã nói, nước giếng sau nhà kia ta dùng mười năm, nhưng chỉ là nước trong veo hơn một chút, hiện tại, ngược lại nhiều ra chút công hiệu thần kỳ, nguyên lai là do a ma và a cha ngươi ở trên trời phù hộ ngươi."

Nói đến đây, hắn nhìn Quý An Dật, ánh mắt thật trực tiếp.

Đứa nhỏ này từ sau khi té xỉu, ngược lại càng ngày càng hiểu biết, nhìn cũng càng ngày càng tốt, không riêng gì vì hắn khuyên nhủ nổi lên tác dụng, nguyên nhân lớn nhất, chính là a ma cùng a cha y hiển linh.

"Quý ca nhi, ta hỏi ngươi chuyện này." Vương Bảo Nhi nghiêm túc nhìn y.

Quý An Dật trong lòng hơi hơi nhảy dựng, nhìn Vương Bảo Nhi.

"Ngươi có hối hận khi gả cho Tiểu Nhị nhà ta không?" Lúc trước, là do hắn chủ động tìm tới Quý An Dật, tinh tế khuyên nhủ y thật lâu, để cho y cố gắng sống sót, đừng sống chết lặng như vậy nữa, a ma cùng a cha y nhìn thấy sẽ rất đau lòng, khiến cho y nghĩ nhiều nhớ lại ngày xưa a ma và a cha rất yêu thương y, nếu y cứ như vậy dễ dàng buông tha chính mình, đi theo bọn họ, xuống dưới đó làm sao có mặt mũi mà đối mặt với hai người. . . . . .

Sau đó, hắn lại lấy những việc trải qua của mình kể lại, thân thế của bọn họ kỳ thực rất giống, rất dễ dậy lên sự cảm thông.

Chắc là vì như vậy, Quý An Dật bị hắn thuyết phục, đáp ứng gả cho Vương Tiểu Nhị, hảo hảo sống, chiếu cố tốt cho Vương Tiểu Nhị, theo hắn sinh hoạt.

Lúc đó, Vương Bảo Nhi cũng có nói, chỉ cần y thành tâm thành ý đối đãi tốt với đệ đệ hắn, hắn sẽ dùng tất cả khả năng của mình, giúp cho hai người bọn họ có thể sống tốt, để cho y đừng hoảng hốt đừng sợ, dù có chuyện gì, hắn cũng sẽ che chở cho bọn họ. Nếu Quý An Dật chiếu cố đệ đệ hắn không tốt, cũng đừng trách hắn ác độc, cái gì nên nói hắn sẽ nói, chuyện gì nên làm hắn sẽ làm.

Đây là chìa một bàn tay ra. . . lại thêm một chút thủ đoạn.

Hắn đem cả đời mình để đánh cuộc, ván đánh cuộc này, không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!

Hắn Vương Bảo Nhi thua không nổi!

Mới vừa nghe Quý An Dật kể lại chuyện giếng nước, trong lòng Vương Bảo Nhi có hơi hơi khủng hoảng, trong khoảng thời gian ở chung này, hắn có thể nhìn ra, Quý ca nhi càng ngày càng có đầu óc lanh lợi hơn lúc nhỏ, y càng ngày càng tốt, hắn trong lòng càng vui mừng, nhưng đồng thời, cũng ẩn ẩn có chút lo lắng.

Quý ca nhi thật quá tốt, tuy y đối đãi với Tiểu Nhị cũng rất tốt, nhưng vẫn có chút không kiên định, vạn nhất y ghét bỏ đệ đệ thì phải làm sao?

Vương Bảo Nhi thật không biết, chuyện đã đi đến nước này rồi, hắn nên cái gì bây giờ.

Cho nên, hắn mới nhịn không được nói ra.

"Không hối hận." Quý An Dật nhìn ra trong mắt Vương Bảo Nhi có những tình tự phức tạp, trong lòng có hơi chua xót.

Ngốc tử có thể có được một người ca ca như vậy, là hắn có phúc lớn.

"Vương ca nhi, ta là vợ của Tiểu Nhị, cả đời đều như thế, ta sẽ chiếu tốt cho hắn." Quý An Dật nắm chặt bàn tay thô ráp lạnh lẽo của Vương Bảo Nhi, rất nghiêm túc đáp.

Dừng một chút, hắn có hơi hơi ngượng ngùng, giật giật môi, mới nhỏ giọng nói. "Ta còn muốn sinh hài tử cho Tiểu Nhị a, một nhà bốn khẩu hoan hỉ vui mừng quá rồi, bình thản thoải mái sống qua ngày."

Khụ khụ, đương nhiên lời này, là vì trấn an Vương Bảo Nhi. Hắn còn chưa có nghĩ đến chuyện lâu dài như vậy, nhất là chuyện sinh hài tử này, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ sâu, chung quy cảm giác quái quái không được tự nhiên cho lắm.

"Tốt, tốt, tốt." Qua nửa ngày, Vương Bảo Nhi mới hồng hồng vành mắt suy nghĩ, đáp liên tục ba chữ hảo, gắt gao cầm chặt tay Quý An Dật, bỏ bớt chút kích động nói. "Quý ca nhi ta biết ngươi rất tốt mà, nhất là từ sau khi ngươi nghĩ thoáng ra, ngươi cũng càng ngày càng tốt, đi theo Tiểu Nhị nhà ta là ủy khuất ngươi, nhưng mà, nói trở về, Tiểu Nhị nhà ta trừ bỏ có chút ngu si, nhưng cũng có cái tốt, đặc biệt nhu thuận nghe lời, ở cùng ngươi lâu như vậy, ngươi cũng có thể hiểu đúng không, hắn tâm tư đơn thuần, giống như một đứa nhỏ, bất quá, gần đây hình như đã thông hiểu hơn một chút, ta biết đây là công lao của ngươi. Cám ơn ngươi. Quý ca nhi ngươi cưới Tiểu Nhị nhà ta, là phúc khí của hắn, là Vương gia chúng ta có phúc khí."

"Sẽ càng tốt, Vương ca nhi cuộc sống sau này sẽ trôi qua thật tốt." Thấy một nam nhân rơi lệ trước mặt mình, Quý An Dật có chút bối rối, không biết phản ứng như thế nào cho phải.

Vương Bảo Nhi là một người nam nhân anh tuấn, lớn lên rất đẹp, cũng không có ẻo lả, trong ánh mắt anh khí bừng bừng, làm cho người ta cảm giác thật thoải mái. Cứ như một người nam nhân vậy, ở trước mặt hắn rơi lệ. . .

Trong lòng Quý An Dật nhẹ nhàng thở ra, đem cái chén bên cạnh cầm qua đây. "Vương Bảo Nhi uống chén nước."

"Ta có chút thất lễ." Mấy ngày nay, đem sự thay đổi của Quý ca nhi đặt trong mắt, cảm xúc vẫn luôn chồng chất ở trong lòng, lúc này nói ra, trong lòng có chỗ dựa, cũng an tâm hơn, Vương Bảo Nhi vẫn còn chút không khống chế được cảm xúc.

"Không sao đâu, người trong nhà cả mà." Quý An Dật ôn hòa cười, cầm tay Vương Bảo Nhi. "Vương Bảo Nhi cuộc sống sẽ vượt qua càng tốt thôi."

Vương Bảo Nhi nghe, nở nụ cười. "Ừ. Cuộc sống sẽ vượt qua càng tốt."

Chỉ cần chăm chỉ làm ăn, cuộc sống có khổ cực gì cũng sẽ qua, chăm chỉ là tốt rồi. Chỉ sợ dễ dàng buông tha, thật sự cái gì cũng chưa làm.

"Ngốc tử." Nhìn đến khi bóng dáng Vương Bảo Nhi biến mất khỏi tầm mắt, Quý An Dật nhu nhu đầu y. "Ngươi có một ca ca tốt."

Vương Tiểu Nhị nghe hiểu lời này, nhếch miệng thích thú cười, cười rất vui vẻ, còn đáp lại một câu. "Ca ca tốt lắm."

Hắn vẫn biết điều này, ca ca hắn tốt lắm, tốt lắm. Vợ cũng tốt lắm, tốt lắm. Hắn rất vui vẻ.

Hết chương 15. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK