Editor: Pun.
Đi được nửa đường, Quý An Dật mới nhớ tới một chuyện, hiện tại mọi người đều hận không thể đem một ngày trở thành hai ngày để thu hoạch gấp mùa màng, nếu hắn đem Lưu a ma kéo đi, thì chắc chắn nhất thời sẽ không trở về được, ít nhất cũng phải hai canh giờ, đối với một người lao động trưởng thành mà nói, bao nhiêu thời gian ấy có thể làm không ít việc, hơn nữa bây giờ thời gian đang rất gấp, chỉ sợ ông trời bỗng nhiên thay đổi thời tiết, vào mùa hạ, ông trời là đứa bé luôn thay đổi thất thường, cho dù là kinh nghiệm của người già, cũng có lúc nhìn sai.
Hắn đi đồng gọi Lưu a ma, dựa vào tính tình của Lưu a ma, khẳng định sẽ về cùng hắn, nhưng suy cho cùng vẫn có chút không thỏa đáng.
Nghĩ như vậy, Quý An Dật ngừng cước bộ, dừng một chút, liền xoay người nhanh chóng chạy về nhà.
Để cho ngốc tử ra đồng làm thay Lưu a ma một lúc, cũng chỉ hai canh giờ, buổi tối hắn sẽ cho ngốc tử ăn thật ngon.
Trong cuộc sống ai cũng cần dụng tâm đối xử với người khác, tại làng quê này vì tình nghĩa càng cần phải làm như vậy, dùng thật tình đối đãi với xóm giềng, không dễ dàng.
Mượn việc này mà nói, nếu hắn không để ngốc tử đi làm thay cho Lưu a ma, thì cũng không có việc gì, nhưng nếu sau này vẫn hành xử như vậy, thì tình cảm, cứ tự nhiên sẽ dần phai nhạt đi.
Bây giờ hắn để ngốc tử ra làm thay cho Lưu a ma, trong lòng Lưu gia sẽ thực vui mừng, cảm thấy hắn hiểu chuyện, ở trong lòng bọn họ vị trí của hắn tự nhiên sẽ cao hơn một phần.
Sau này nếu vẫn dụng tâm đối xử, tình hữu nghị giữa hai nhà, liền như rượu kia, để càng lâu mùi vị càng thơm ngon thuần túy.
"Vợ." Thấy vợ chạy về, trán đều đổ mồ hôi, thở hổn hển, Vương Tiểu Nhị học rất nên hình nên dáng, đi ra sau nhà xách nửa thùng nước giếng, đổ vào chậu rửa mặt, bưng đặt lên bàn, nhếch miệng vui vẻ hớn hở nhìn vợ ngây ngô cười. "Rửa, rửa."
Quý An Dật cũng làm theo ha ha ngây ngô cười, rửa mặt, cả người thoải mái hơn, hắn kéo tay ngốc tử, chậm rãi, chậm rãi đem ý nghĩ của mình nói ra, cũng không quản y có nghe hiểu không, dù thế nào, hắn cũng nói.
Nói xong, liền đi vào phòng đựng tạp vật lấy mũ rơm và lưỡi liềm, lại rót một bình nước giếng.
Nhớ tới nước giếng thanh lương ngọt lành, Lưu gia mặc dù có mang nước, nhưng để một lúc rồi, sợ rằng nước trong bình cũng đã nóng lên, mặt trời cũng thực độc ác.
Lại lấy thêm một cái bình sạch, rót nước vào.
Hai người tay cầm tay đi về hướng ruộng của Lưu gia.
Tới ruộng của Lưu gia rồi, Quý An Dật đem mục đích nói ra, Lưu a ma rất sảng khoái ngừng công việc trên tay, định theo hắn trở về nhìn thử rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, về chuyện Vương Tiểu Nhị lại đây giúp làm việc, Lưu a cha cũng không nói thêm gì, cười ha hả đáp ứng.
"Khát thì nhớ uống nước." Trước khi đi, Quý An Dật cố ý dặn một câu.
Vương Tiểu Nhị nhìn hắn, đôi mắt đen láy tràn đầy ý cười, hiển nhiên là rất vui vẻ.
Lưu gia đại a ca ở bên cạnh nhìn thấy, liền nói. "Quý ca nhi đừng lo lắng, ta sẽ trông chừng Tiểu Nhị."
Quý An Dật nghe, cười cười gật đầu, còn nói một câu khách sáo, rồi cùng Lưu a ma đi về.
"Sao ngươi lại hoang mang rối loạn chạy qua đây, có việc gấp gì?"
Chắc là có việc gấp, nếu không, hắn cũng không qua đây tìm ông vào thời gian này.
Quý An Dật nghĩ nghĩ, ngắn gọn kể lại chuyện Lão ma ma tới và nói kỹ những trọng điểm.
Vừa nói xong, hai người đã bất tri bất giác đi đến trước cửa nhà.
Quý An Dật nhanh chóng xách nửa thùng nước lên, trước tiên để Lưu a ma rửa mặt, ít nhiều cũng có thể thoải mái hơn một chút.
"Việc này lại nói tiếp. . . . . . "Lưu a ma dừng một chút, qua một hồi, mới cảm thán nói. "Nếu nói ra thì rất dài, đây là một đoạn duyên nợ nghiệt ngã."
Lão ma ma kia là phu (vợ) gia họ Phó, người trong thôn ai cũng kêu hắn là Phó lão ma ma, năm đó, ông là do Phó Hổ mang về từ bên ngoài, thân thế của Phó lão ma ma, trừ Phó Hổ ra không ai biết cả.
Phó Hổ cũng không phải người thôn này, là sau này mới trú lại ở Hà Khê thôn.
Vào một năm, có một con mãnh hổ, không biết từ phương nào của thâm sơn đi lại đây, xuất hiện gần thôn.
Trong thôn gấp đến điên rồi, ban đêm cũng không dám ngủ, cuối cùng thôn trưởng đề ra ý kiến, tất cả mọi người cùng nhau bỏ tiền ra, lên trấn trên mời một người tài giỏi về đây, đem đại miêu (Pun: người TQ kêu hổ là đại miêu) đuổi đi hoặc đánh chết.
Người được mời đến, không ai khác chính là Phó Hổ.
Phó Hổ này đừng nhìn hắn chỉ mới mười chín tuổi, lớn lên lại cao to cường tráng, so với hán tử cường tráng nhất trong thôn, còn mạnh hơn hai phần.
Người này lớn lên rất khỏe mạnh, cũng không phải không biết gì, thân thủ hắn quả thật rất cao.
Đại miêu kia đã bị hắn đánh chết, da kia bây giờ vẫn còn treo ở nhà thôn trưởng.
Việc này qua đi, Phó Hổ nói thích Hà Khê thôn, muốn trụ lại ở đây, người trong thôn đều rất vui mừng, có một người tài ba như vậy ở lại, trong lòng bọn họ cũng an tâm hơn.
Cứ như vậy Phó Hổ định cư ở Hà Khê thôn.
Hắn đối với chuyện làm ruộng một mực không biết, coi như thợ săn, mà dựa vào việc vào núi săn bắn để kiếm tiền.
Tính tình người này rất ngay thẳng phóng khoáng, nếu săn được lợn rừng, hắn cũng không vội đem lên trấn trên bán, mà trực tiếp phân cho mọi người trong thôn, đổi chút lúa mì, gạo, rau dưa linh tinh, ngày thường, nhà ai có chuyện gì cần giúp, nếu hắn đang nhàn rỗi liền qua giúp một tay.
Vốn bởi vì thân thủ của hắn, người trong thôn đều rất thích hắn, sau khi sống ở đây, lại thấy tính tình cùng việc làm của hắn, người trong thôn lại càng thích hắn hơn, tuyệt không bài xích hắn là hộ ngoại lai, đối đãi với hắn đều rất thân thiết hiền lành.
Có một số người ghen ghét, nhưng sợ thân thủ của hắn, cũng không dám ở sau lưng nói xấu.
Năm hai mươi bốn tuổi, Phó Hổ cố ý đến chỗ thôn trường nói một câu, hắn muốn đi ra ngoài một chút, dài nhất là một năm ngắn nhất là nửa năm sẽ trở về.
Nửa năm sau, Phó Hổ đã trở lại, bên người mang theo Phó lão ma ma, lúc đó Phó lão ma ma, bụng đã to lên, rõ ràng là có thai, nhìn ước chừng đã có ba tháng rồi.
Đối với thôn trưởng và người trong thôn đề cập đến chuyện cưới xin, Phó Hổ và Phó lão ma ma vô cùng náo nhiệt mà thành thân.
Năm cái đầu tháng, còn chưa tới tháng thứ sáu, bụng Phó lão ma ma chỉ mới vừa tám tháng, cũng không biết vì sao, khi thức dậy, hai chân vừa chạm đất đang định đứng lên, thì bị chuột rút, đau đớn dột ngộ, khiến cho cả người hắn ngã xuống đất, sau đó, hắn chuyển dạ, sinh non ra một Phó tiểu ca nhi.
Có gia đình, có vợ cùng hài tử phải nuôi, Phó Hổ cũng thông suốt, biết tầm quan trọng của tiền tài.
Vì để vợ cùng hài tử được ăn ngon, cuộc sống trải qua thư thả hơn chút, hắn càng ra sức vào núi săn thú.
Xung quanh núi, đều là khoảng không, không có dã vật gì, muốn vào núi săn thú, chỉ có thể đi theo mãnh hổ một đường trèo đèo lội suối, theo vết chân tiến sâu vào thâm sơn rừng già, mới có thể săn được dã vật tìm được ít sơn trân đáng giá.
Năm Phó tiểu ca nhi bảy tuổi, sinh bệnh, hắn vốn là sinh non, thân thể xương cốt so với đứa nhỏ bình thường còn yếu nhược hơn ba phần, Phó lão ma ma đau lòng Phó tiểu ca nhi, vẫn luôn tỉ mỉ tinh tế nuôi, hơn nữa bởi vì vẫn luôn chưa có thai lần nữa, nên càng đối với Phó tiểu ca nhi yêu thương nhiều hơn, cũng càng ngày càng nuông chiều.
Phó tiểu ca nhi này rất hay mắc bệnh, thân thể liền yếu nhược hơn một chút, lại không thường xuyên đi lại thiếu rèn luyện, bình thường mà lên cơn sốt, đến trên người hắn liền phá lệ nghiêm trọng.
Thật vất vả thân mình Phó tiểu ca nhi mới khỏe hơn, thì tiền tài trong nhà cũng tiêu hết, Phó Hổ quyết định đi vào núi sâu săn thú, kiếm chút tiền sống thoải mái qua năm.
Lúc trước Phó tiểu ca nhi bị bệnh, đã dọa hỏng Phó lão ma ma, hắn nghe lời thầy thuốc khuyên, cũng không tiếp tục nuông chiều Phó tiểu ca nhi, nên thả hắn ra để hắn chơi cùng với mấy đứa nhỏ trong thôn.
Phó Hổ ở trong thôn nhân duyên rất tốt, Phó tiểu ca nhi lớn lên lại xinh đẹp, trắng trắng sạch sẽ, trong thôn đứa nhỏ nào cũng bằng lòng dẫn hắn đi chơi, nhưng không biết vì sao Phó tiểu ca nhi, chỉ thích đi theo sau Quý Cốc không thích nói chuyện kia, giống như một cái đuôi nhỏ dính chặt vào.
Quý Cốc mặc dù không thích nói chuyện, nhìn mới chỉ tám tuổi, nhưng cũng là một đứa nhỏ rắn chắc, phía sau nhiểu thêm một cái đuôi nhỏ, cũng biết thân thể hắn không được tốt, nên phá lệ đối xử chiếu cố hắn nhiều hơn một chút.
Phó tiểu ca nhi lại càng thích đi theo y chơi, trên mặt ngập tràn ý cười, mặt đỏ phác phác, cả người cũng tươi sáng có sức sống hơn vài phần, Phó lão ma ma thấy vậy, trong lòng vui mừng không biết phải làm sao, nên liền cùng Quý gia phá lệ qua lại gần gũi hơn.
Phó Hổ vào núi nửa tháng, khi đi ra, không chỉ đem Phó lão ma ma cùng Phó tiểu ca nhi dọa sợ, cũng khiến những người khác trong thôn sợ hãi theo.
Hắn bị rớt một cánh tay, bắp đùi bên phải thì thiếu một khối thịt lớn, vết thương này sâu đến nổi có thể thấy được xương, còn có thật nhiều vết thương lớn nhỏ khác, không thể đếm hết, hắn đi đến trước cửa nhà, còn chưa vào nhà, thì . . . . . . thì không chịu nổi mà tắt thở.
Nhìn thấy thảm trạng của chồng mình, cùng sơn trân dã vật bên cạnh, Phó lão ma ma liền hôn mê ngay tại chỗ.
Phó Hổ là cố giữ lại một hơi cuối cùng, dùng sinh mệnh để đổi lấy những thứ đó, gắng gượng một đường mang đồ về nhà, hắn cũng biết, nếu mình chết, cuộc sống của vợ cùng con ở nhà sau này sẽ trải qua thật khó khăn, chắc là hắn vẫn còn chút ý muốn, nhưng chưa kịp nói ra.
Phó Hổ đã chết, tình huống lúc đó, người trong thôn đa số đều xem trong mắt, tự nhiên cũng biết người này rất kiên cường, trong lòng có một ít ý tưởng.
Thứ hắn không bỏ xuống được nhất, chính là vợ cùng hài tử của mình.
Nghĩ lại những năm qua, Phó Hổ ở trong thôn giúp đỡ mọi người, cùng ngày, thôn trưởng liền mở một cuộc họp, toàn bộ người lớn trong thôn phải trình diện.
Chuyện cần thương lượng đương nhiên là chuyện của Phó lão ma ma và Phó tiểu ca nhi.
Mai táng cho Phó Hổ là toàn thôn cùng nhau giúp đỡ làm, đây là điều động hán tử a! Là điều động người khỏe mạnh a!
Đồ ăn của Phó lão ma ma cùng Phó tiểu ca nhi, cũng do các hộ gia đình mỗi người xuất ra một ít, đợi đến khi Phó tiểu ca nhi lấy chồng mới thôi.
Ít thì còn được, nhưng nhiều hơn thì không có biện pháp giúp, cuộc sống của mình vẫn là mình tự trải qua, người khác giúp được một hồi, chung quy cũng không thể giúp được cả đời.
Cuộc sống ở Hà Khê thôn, tuy không phải là quá khó khăn, nhưng cũng không giàu có, nhà ai cũng có một đống chuyện, có thể hàng năm bỏ ra một chút đồ ăn, đã là tốt lắm rồi.
Ở trong thôn dưới sự giúp đỡ của mọi người, Phó lão ma ma mang theo Phó tiểu ca nhi sống qua ngày, cũng không tính là quá khó khăn, Phó lão ma ma làm hoa quả chua dầm muối cũng rất ngon, ở trấn trên buôn bán cũng không tồi.
Nhưng, trong nhà thiếu đi trụ cột, suy cho cùng vẫn có chút khác biệt.
Hắn có thể cảm giác được, thái độ của người trong thôn đối với nhà bọn họ, đang dần dần nảy sinh biến hóa, càng ngày càng rõ ràng.
Nhà bên cạnh Phó lão ma ma cũng không có cảm giác gì, nhưng nhà Quý gia này thì. . .
Phó tiểu ca nhi đã chín tuổi, Quý Cốc kia cũng mười tuổi.
Có một số việc, hắn không thể không nghĩ nhiều nghĩ xa hơn một chút.
Thái độ này của Quý gia, sợ là chuyện không thành rồi, ca nhi nhà hắn muốn đến Quý gia làm phu lang (vợ), Quý gia khẳng định sẽ không chịu để Quý Cốc qua đây, kỳ thật, nếu Quý gia nguyện ý, Phó tiểu ca nhi cũng rất vui vẻ ở cùng một chỗ với Quý Cốc, hắn cũng sẽ không để ý chuyện ca nhi nhà hắn gả qua đó.
Chỉ cần con mình sống tốt, ngược lại bản thân hắn không sao cả, một mình sống hai năm, nhìn ca nhi sinh hài tử, cuộc sống thoải mái, hắn liền đi gặp A Hổ, cứ như vậy qua hai năm đi, trong lòng hắn dù luôn nhớ nhung đến y, nhưng vẫn không bỏ xuống được ca nhi của mình, không dám đi tìm y thôi.
Phó lão ma ma có ý nghĩ như vậy, hắn muốn thăm dò ý tứ của Quý gia, liền tới cửa mơ hồ nói ý nguyện của mình.
Cũng không ngờ rằng, a ma của Quý Cốc lại trực tiếp nói, Quý cốc đã đính hôn với ca nhi khác rồi, đối tượng là cháu của nhà đại cữa (cậu) ma.
Sau đó. . . . . . Sau đó, sau đó tất cả đều là nghiệt duyên a!
Quý Cốc vào núi tìm chút nấm, gà rừng và vân vân, Phó tiểu ca nhi chặn lại ở trước mặt y.
Năm ấy, không biết vì sao, hai nhà lại không cho hai người qua lại với nhau, lần này, là Phó tiểu ca nhi vất vả chạy đến, a ma muốn lập gia đình cho hắn, gả đến một thôn khác, rất xa rất xa, sau này, sợ là sẽ không về được, có một vài điều hắn muốn hỏi, hắn nghĩ phải hỏi rõ ràng.
Ngày đó, cụ thể đã xảy ra chuyện gì, người trong thôn không ai biết.
Ngày đó, Phó tiểu ca nhi đã chết.
Bị vấp phải cây tử đằng, sau đó, cả người lăn xuống dốc, cuối cùng, va vào một thân cây mới dừng lại, ói ra máu ngay tại chỗ, nằm trong lòng Quý Cốc mà đoạn khí (tắt thở).
Phó lão ma ma điên rồi, hắn ôm thân thể lạnh băng của Phó tiểu ca nhi, ánh mắt âm trầm tối tăm nhìn Quý Cốc, cũng không nói một câu.
Sau đó, có một ngày, hắn tìm đến Quý Cốc, bảo hắn cưới Liễu Ngân, hắn trước mặt hai vợ chồng Quý gia nói, thanh âm thực bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn Quý Cốc.
Thanh danh của Liễu gia, cho dù cách hai cái thôn, mọi người ở Hà Khê thôn ít nhiều cũng có nghe nói qua.
Người nhà này vừa keo kiệt lại hay soi mói người khác, đã không còn từ gì có thể hình dung được nữa, quả thực là không cách nào sống chung nổi.
Dân quê đại đa số đều có chút thói quen tiết kiệm, đồ dùng được, cũng không lãng phí.
Nhưng Liễu gia này cũng thật là. . .
Biết rõ người nhà Liễu gia, nói đến liễu gia, ai cũng chỉ biết lắc đầu, không còn gì để nói.
Phó lão ma ma đây là muốn cho Quý gia không có một ngày an ổn.
Nói xong câu này, Phó lão ma ma lại để lại một câu: Phó ca nhi ở trên trời nhìn ngươi đó.
Hai vợ chồng Quý gia thực sợ hãi, sợ con mình thật sự làm chuyện điên rồ này, Phó lão ma ma đi rồi, bọn họ cố gắng khuyên y, nhưng, trong đêm đó, Quý Cốc vẫn là đi rồi, cầm tiền trong nhà, suốt đêm đi tám dặm sang Liễu gia.
Quý Cốc cùng Liễu ngân thành thân, Quý đại cữu ma biết việc này, liền tức giận mắng thẳng vào mặt Quý a ma, còn nói về sau hắn không có việc gì khiến hắn quay lại đây nữa cả.
Quý a ma nghe xong lời này, một đường khóc về nhà, đêm đó liền sốt cao, chắc là vì hai ba chuyện liên tiếp chọc tức, nản lòng thoải chí không thể cứu sống, sáng ngày hôm sau, Quý a ma liền đi.
Phó lão ma ma biết việc này, mới sớm tinh mơ đã qua đây, nói những lời cay nghiệt, Quý a cha nghe, hai mắt vừa lật, miệng sùi bọt mép.
"A gia ngươi không lâu sau cũng mất, tính tình đại bá ngươi, từ đó về sau, liền thay đổi hoàn toàn."
Hết chương 24.
Danh Sách Chương: