Editor: Pun
Khi ăn thử xong, thấy biểu cảm trên mặt Tô Cẩm Minh, trong lòng Quý An Dật ít nhiều cũng có chỗ dựa, cả người cũng kiên định lên không ít.
Hắn vui tươi hớn hở nhìn Tô Cẩm Minh, trong mắt lộ ra một chút tính kế, chút tính kế kia cũng không hề che dấu hút nào. "Tô công tử, chúng ta đây cũng không phải lần đầu tiếp xúc, chắc cũng sẽ không phải là lần cuối cùng tiếp xúc, mà biện pháp này. . . . . . Ngươi nói, giá trị của nó là bao nhiêu bạc."
Tô Cẩm Minh hơi sửng sốt một chút, sau đó, mới nghĩ tới nguyên do.
Món ăn mới này ăn ngon thì ăn ngon, nhưng không khó làm, quan trọng là ở hai chữ khéo léo.
"Vương tiểu ca nhi trong đầu chắc đã có tính toán, có món ăn ngon mới, cũng không giấu diếm, mà mang sang đây để ta thử một chén, thì có thể rõ ràng ẩn ý bên trong."
"Rõ ràng ẩn ý bên trong thì có thể như thế nào? Nếu không có mứt trái cây nhà ta, thì món ăn này cũng sẽ mất đi hương vị của nó thôi." Dừng một chút, Quý An Dật còn nói. "Ta nói lời này có lý chứ?"
Tô Cẩm Minh vừa nghe, liền nở nụ cười. "Được, một trăm lượng bạc."
Một trăm lượng, nghe thế nào cũng cảm thấy có chút hơi ít.
Quý An Dật chép miệng, trầm mặc một lúc, nói. "Vẫn không đủ, trong lòng ta vẫn còn hai ý tưởng, cũng không biết hiệu quả ra sao, có thể ở đây thử một lần, nếu được, ngươi phải tăng giá lên."
"Thật sao?" Tô Cẩm Minh hai mắt tỏa sáng có chút dọa người.
Y thấy thiệt nhiều thiệt nhiều bạc đang bay xung quanh mình.
Dù sao y cũng là một thương nhân, suy cho cùng trực giác của y vẫn nhạy bén hơn vài phần so với Quý An Dật, với biện pháp này, trong cái thời tiết nóng bức như vậy, lại xuất hiện một món ăn mới mẻ, hương vị lại rất ngon, thì chắc chắn thanh danh của hắn ở huyện lị, cuối cùng cũng có thể vang lên rồi.
"Nếu hương vị ngon, đến lúc đó Tô công tử cũng đừng quá keo kiệt a." Nhìn biểu tình trên mặt y, hắn khẳng định vẫn còn một ít chuyện hắn không thể ý thức được, nhờ vào biện pháp này hắn có thể kiếm thật nhiều tiền, nhưng hắn khuyết thiếu về phương diện hiểu biết, nên không thể suy nghĩ chu toàn thấu đáo.
Aiz, hắn nửa đường mới trở thành người cổ đại, so với người nguyên bản sinh ra và lớn lên ở đây vẫn còn nhiều khác biệt nhất định, đối với thế giới này cái nhìn vật chất về giá trị vẫn rất mơ hồ. Cho tới bây giờ nơi hắn đi xa nhất chính là Cảnh Dương trấn nhỏ này, nên về phương diện kiến thức quả thực hắn vẫn có chút thiếu.
Hoàn hảo Tô Cẩm Minh không phải là người xấu xa hoàn toàn, y vẫn còn tồn tại hai phần tính cách thẳng thắng vô tư. Đương nhiên, chuyện này cũng có quan hệ đến bản thân hắn, không phải là một người quá mức quê mùa. Tuy nhiên, nếu gặp phải những thương nhân lòng dạ hiểm độc, thấy hắn là một đứa nhỏ lại không biết chữ, không chừng lại lừa dối hắn cho mà xem. Nói không chừng nếu người có chút tâm ngoan, biết hắn không có bối cảnh, có thể trực tiếp cho hắn ít bạc rồi đuổi hắn đi, cũng không phải là không thể , sống ở trên đời này, có nhiều thứ vẫn cần cẩn thận hơn.
Trước đó hắn dựa vào nét mặt của Tô lão ma ma, khi mới vừa vào tiểu lâu, và đánh giá ông qua vài lần giao tiếp, ít nhiều cũng hiểu biết tính tình của ông.
Có một số việc quả thật không thể nghĩ sâu, càng nghĩ càng vô lực, cũng may hắn cũng không cần tiền đồ to lớn gì, chỉ muốn hảo hảo đi theo ngốc tử, thư thái đơn giản sống qua ngày, bên này cố gắng tốt lên, thì Vương Bảo Nhi sống ở Quý gia mới có thể nắm chắc được chút khí, trong đầu hắn có một ý tưởng, nhưng phải đợi xem thử mình có thể kiếm được từ Tô Cẩm Minh khoảng bao nhiêu bạc, có bạc hắn mới có thể thực hiện kế hoạch, cuộc sống ở Quý gia rất khổ, ăn ít làm nhiều, còn hay bị khinh bỉ, tình trạng này kéo dài, hắn rất lo lắng cho Vương Bảo Nhi.
"Được. Nếu hương vị hảo, ta sẽ tăng thêm một trăm lượng." Tô Cẩm Minh rất sảng khoái đáp ứng.
Hai trăm lượng. Còn được. Trong lòng Quý An Dật tính toán, nhưng trên mặt lại không thể hiện, hỏi. "Ở đây có đậu đỏ? Đậu xanh không? Đậu đỏ luộc chín, nhưng không thể quá nát, đậu xanh ngao nấu thật đặc, sền sệt nhừ rồi, là đậu xanh nguyên chất, trước tiên để mứt trái cây và hỗn hợp mơ với sữa dê vào cùng, sau đó trực tiếp dùng đậu xanh đã nhừ rồi trải đều lên trên đá vụn, không cần quá nhiều đá, nếu có chút sữa bò thì tốt hơn so với sữa dê, mùi của sữa dê có hơi nặng, mũi ai nhạy cảm sợ là họ sẽ không thích, hơn nữa, hương vị của sữa bò cũng tinh khiết và thơm hơn một chút."
Đậu xanh nhừ trải đều lên đá vụn này, hắn nghĩ ra, thì hẳn nơi này cũng có người nghĩ ra, nhưng hắn cho rằng biện pháp này trân quý là ở chỗ mứt trái cây, tiếp theo là sữa và đậu đỏ.
Nhưng mà. . . . . . Quý An Dật mặc dù không phải là thương nhân, nhưng cũng đã từng trải qua không ít chuyện, đầu óc vẫn rất linh hoạt, ý thức được vấn đề này, hắn lập tức nói tiếp một câu. "Tô công tử ta nói nhiều như vậy, nhưng chuyện này chỉ mới là bắt đầu, ngươi đã đi khắp nơi nhìn thấy cũng nhiều, đối với việc ăn uống lại cực kỳ hiểu biết, thông qua lời nói của ta dẫn đường, nhất định ngươi có thể nghĩ ra càng nhiều diệu kế hơn."
Vương tiểu ca nhi này không làm thương nhân, thật sự là đáng tiếc.
Tô Cẩm Minh ánh mắt hơi đổi, có một ý tưởng hiện lên trong đầu y.
Người thông minh như vậy, chỉ cần thoáng chỉ điểm một phen, thì có thể trở thành một chưởng quầy thật tốt rồi a!
Ý tưởng chỉ mới loé lên trong đầu, nhưng khi nhìn lại khuôn mặt và vóc dáng của Quý An Dật, nhất thời y như bị một chậu nước lạnh đồ ào từ trên xuống dưới.
Dù có thông minh trí tuệ bao nhiêu, nhưng chung quy tuổi này vẫn còn hơi nhỏ.
Đámg tiếc. . . . . .
"Được. Ta sẽ trả ngươi hai trăm lượng." Nói xong, Tô Cẩm Minh đứng lên, đi đến trước cửa phòng gọi. "Tiểu Mộc, đi tìm vị lão tiên sinh kia đến."
"Không cần." Quý An Dật vội lên tiếng, cười ha hả cắt đứt lời này. "Bây giờ mới sáng sớm, đừng làm phiền giấc ngủ của lão tiên sinh, nếu không thì Tô công tử trực tiếp viết hai phần công văn luôn đi."
Biện pháp này cũng không thể so sánh với mứt trái cây, món cải khô kho, và sinh ý rau dưa. Ba món này có tính chất lâu dài, tự nhiên phải cẩn thận hơn một chút, còn biện pháp này chủ yếu vẫn dựa vào giá trị của mứt trái cây, mứt trái cây đã có công văn xong xuôi thỏa đáng, công văn của biện pháp này, kỳ thật không có cũng được, hắn đương nhiên vui vẻ bán cho Tô Cẩm Minh một cái thể diện.
Tô Cẩm Minh lại muốn thở dài.
Vương tiểu ca nhi này chờ lớn lên thêm chút nữa, nếu so sánh với chồng của hắn thì cũng miễn cưỡng đủ tư cách hơn.
Không công lãng phí nhân tài.
Tâm tình của Tô Cẩm Minh có chút thấp, cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu đi vào thư phòng, không đến một lúc, y cầm hai phần công văn đi ra, đọc lại một lần để Quý An Dật nghe, ấn dấu văn tay, đem công văn và chi phiếu hai trăm lượng đưa cho hắn, sau đó, lại tổng kết phần tiền còn lại của đợt mứt trái cây và món cải khô kho lần này đưa tới, trả một nửa tiền đặt cọc cho hàng hóa đợt sau. "Ta sẽ để Tiểu Mộc kéo xe ngựa đưa các ngươi về, tiện đường mang theo số bình dùng cho lần tiếp theo, lần này là hai mươi bình mứt trái cây, mười lăm bình cải khô kho."
Y là do nổi lên tâm tư luyến tiếc người tài, một đứa nhỏ, một người. . . . . . Nhìn có hơi ngốc nghếch, ngẩn ngơ, cầm trong người nhiều ngân lượng như vậy, không giữ gìn cẩn thận chắc chắn sẽ gặp bất trắc. Trên đời này có nhiều chuyện khó nói, y ở bên ngoài đi lại rất nhiều, nên cũng thấy không ít chuyện không có cách nào biết trước.
Hơn nữa, nói không chừng trong bụng Vương tiểu ca nhi này vẫn còn hàng, tạo được mối quan hệ tốt, thì cần gì phải sợ không lấy được.
Kỳ thật phần sau mới là trọng điểm phải không.
Nói thật, cho dù linh hồn hắn đã hai mươi lăm tuổi, đã sớm bước vào xã hội lăn lộn kiếm sống, nhưng bỗng nhiên trong một lúc kiếm được nhiều ngân lượng như vậy, Quý An Dật vẫn cảm thấy có chút không quá chân thật.
Ở gia đình nông thôn chỉ sợ cả đời cũng chỉ gắng gượng được chút tiền, nhưng bây giờ, toàn bộ đều nằm trong lòng hắn.
Nói không áp lực hoàn toàn là thả rắm.
"Được, vậy phiền toái Tiểu Mộc rồi, lần tiếp theo chở mứt trái cây và món cải khô kho, vẫn là ba ngày sau phải không?" Không biết từ đây lên huyện có xa lắm không, chắc cũng phải đi một ngày đường, không biết nữa.
"Đúng." Tô Cẩm Minh gật đầu đáp lời.
Phía trước, Quý An Dật nghĩ nghĩ, nhìn đối phương lộ ra một nụ cười thiện ý, hắn cũng phải báo đáp một chút gì đó mới được. "Tô công tử, món cải khô kho kia, có thể cất vào hầm băng, bây giờ mùa hè lấy ra ăn, mùi vị sẽ càng ngon hơn nữa."
Tô Cẩm Minh nghe xong, trên mặt hiện lên một loại biểu tình cùng loại với. . . Biểu tình đau khổ, sau đó, xoay người đi vào phòng, cũng không trả lời lại.
Quý An Dật có hơi buồn bực, đây là làm sao vậy?
Hắn cũng không nghĩ nhiều, thừa dịp Tiểu mộc bây giờ còn đang bận rộn, hắn chuẩn bị cùng ngốc tử đi shoping (P: tác giả ghi nha, ta không có chế), giấy và bút lông phải mua một chút, hắn không đủ khả năng mua đồ tốt, dùng đồ bình thường vẫn là tốt nhất.
Lúc này canh giờ vẫn còn sớm, mấy cửa hàng cũng chỉ mới mở cửa, trên đường người qua lại rất ít, chỉ có chợ mua bán đồ ăn mới dọn hàng sớm cho kịp với quán cơm, nên trên đường cái mới náo nhiệt hơn một chút.
Thế này cũng tốt, trong người mang theo một số tiền lớn, nếu không phải bây giờ trên đường ít người, Quý An Dật thật đúng là không dám đi ra đường dạo chơi luôn a.
Mua xong giấy và bút lông, hai người không trì hoãn nhiều liền trở về tửu lâu.
Tiểu Mộc đã đem ba mươi lăm cái bình bỏ lên xe, đang đứng chờ bọn họ, thấy bọn họ lại đây, thì nhanh chóng đem xe ngựa đánh về phía trước, đợi bọn hắn lên xe, mới điều khiển xe ngựa vững vàng chạy về hướng Hà Khê thôn.
Về đến nhà, đem bình chuyển hết vào phòng bếp, chỉnh lý gọn gàng ổn thỏa xong, Tiểu Mộc cũng không nói gì thêm, liền đánh xe đi rồi, ngay cả một chén nước cũng chưa uống.
Nhìn người này, so với ông chủ kia của hắn còn trầm ổn hơn nhiều.
Quý An Dật nói thầm một câu xong, liền kéo tay Vương Tiểu Nhị chạy nhanh vào phòng, cũng bất chấp công chuyện rất nhiều, mà đem cửa phòng đóng chặt lại, sau đó. . . . . .
Tay hắn a, thế nhưng lại có chút hơi run rẩy.
Mấy hôm trước còn cảm thấy, một trăm hai mươi lượng bạc thì phải khoảng bốn năm mới kiếm đủ, nhưng không ngờ, vài ngày sau, hắn lại có hơn hai trăm lượng bạc cầm trong tay.
Liền giống như mới trúng số vậy, có chút không quá chân thật.
"Ngốc tử, ngươi xem, đây là số tiền lớn chúng ta kiếm được." Quý An Dật kiềm chế tâm tình đang kích, từ trong ngực lấy ra một gói tiền to, mở ra, lấy từ bên trong hai tờ ngân phiếu. "Cái này tuy không phát ra âm thanh, nhưng so với tiền đồng còn đáng giá hơn nhiều."
Mở ngân phiếu ra, Quý An Dật quay qua cười với Vương Tiểu Nhị.
Vương Tiểu Nhị nhìn hai tờ giấy trên mặt bàn, đây là lần đầu tiên y thấy ngân phiếu, trước kia chưa từng có ai nói cho y biết, thứ này là ngân phiếu, bây giờ y nhìn thấy thứ rất mới lạ, thì quay sang nhìn vợ bộ dáng rất cao hứng, hắn cũng ngây ngô cười theo.
"Ngốc tử, ba người chúng ta sau này cuộc sống nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn." Đem ngân phiếu cất vào trong túi tiền, túi tiền thì trực tiếp bỏ vào không gian.
Nhiều tiền như vậy để trong phòng, ban đêm hắn ngủ không được.
Mười bình mứt trái cây và mười bình cải khô kho, đã giao trước một nửa tiền đặt cọc, hôm nay thu vào còn thừa năm trăm năm mươi đồng, cộng thêm tiền đặt cọc của ba mươi lăm bình hàng hóa, chín trăm hai mươi lăm đồng, tổng cộng là một ngàn bốn trăm bảy mươi lăm đồng. Nhiều tiền đồng như vậy rất dễ bị người ta chú ý, Tô Cẩm Minh trực tiếp đưa một lượng bạc.
Một lượng bạc để trong phòng cũng không phải là đại sự gì.
Quý An Dật cầm tiền cất dấu vào một nơi thật kín đáo, lúc này hắn mới cùng ngốc tử ra khỏi phòng, bắt đầu vội vàng làm những công việc lặt vặt trong nhà.
Người gặp việc vui thì tinh thần cũng sảng khoái hơn, mới sáng sớm thu vào một khoảng tiền, làm việc cũng đặc biệt lưu loát trơn tru.
Bận bịu chuyện trong nhà xong, nhìn canh giờ, cũng đã hơn nửa giờ thìn (7h-9h), có hơi trễ.
Quý An Dật và Vương Tiểu Nhị không dừng lại nhiều, liền chạy nhanh qua nhà thôn trưởng, khi đến nơi, thì thôn trưởng đã bắt đầu chỉ dẫn cho hai đứa cháu trai mình luyện quyền.
Lúc này, biểu hiện của Vương Tiểu Nhị, khiến cho Quý An Dật có hơi chút ngoài ý muốn.
Chỉ thấy y không nói một tiếng, đi tới một vị trí, bắt đầu đánh quyền theo, không đến hai lần, liền đuổi kịp được tiết tấu.
Hình như đối với việc này, ngốc tử thật sự rất có thiên phú?
Quý An Dật hơi ngẩn ngơ, chợt nghe thấy thanh âm của Lưu đại ma, tinh tế vang lên. "Đừng đứng đấy, vào đây ngồi đi."
"Hôm nay mới sáng sớm đã giao mứt trái cây đi." Quý An Dật ngồi xuống cạnh bàn đá, cười chủ động nói đến chuyện này, còn nói chuyện mình mới mua giấy và bút lông.
Công chuyện trong nhà cũng làm xong rồi, mứt trái cây còn phải chờ Lưu a ma đưa đường mạch nha qua, bây giờ cái này thật ra cũng không vội, hắn liền ngồi đây nói chuyện phiếm với Lưu đại ma.
Đợi mấy người bên kia đánh quyền xong, lại ngồi thêm một chút, hắn mới cùng ngốc tử đi về nhà.
Hết chương 36.
Danh Sách Chương: