Editor: Pun.
Vốn họ phải ở tiểu lâu ăn cơm trưa, nhưng thôn trưởng từ chối, vì nghĩ đến bạn già ở nhà.
Quý An Dật cũng muốn mau chóng về nhà, ừ đúng, trong lòng nhớ đến Vương Tiểu Nhị .
Khi về đến nhà, vừa đúng qua nửa buổi trưa, Vương Tiểu Nhị còn chưa về, Trương tam ca nhi đang cắt dưa chuột ở ngoài trời.
"Chuyện xong rồi?" Thấy Quý An Dật xuống xe ngựa, y cười hỏi.
Quý An Dật vui vẻ gật đầu. "Xong rồi."
Thấy thời gian cũng gần đến, hai người bắt đầu chuẩn bị làm cơm trưa.
Làm xong cơm trưa, mà vẫn chưa thấy Vương Tiểu Nhị về, Quý An Dật có hơi lo lắng, liền nói muốn ra đồng nhìn thử, Trương tam ca nhi cũng muốn đi, thuận tay cầm dao gặt, đóng kỹ cửa nhà, hai người vội vội vàng vàng đi ra đồng.
Đi từ xa đã thấy Vương Tiểu Nhị đang khom lưng, rất lưu loát gặt lúa.
Tới gần hơn một chút, Quý An Dật mới thấy rõ cả người y ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi trên trán rơi từng giọt từng giọt, nhưng không thấy y lau đi, y mân miệng mặt kéo căng, rất chăm chú làm việc.
Quý An Dật cảm giác ngực có hơi khó chịu. "Ngốc tử." Hắn hô một tiếng, đi qua, kéo y lại lau lau mồ hôi trên trán y. "Đừng liều mạng như vậy."
Ra đồng rồi hắn mới biết, vì sao ngốc tử lại chậm chạp không chịu về, mẫu ruộng này đã thu hoạch gần xong, chỉ còn thừa một góc, có lẽ y muốn cắt xong rồi mới về, nên mới vội đến nổi không kịp lau mồ hôi trên trán.
"Chỉ còn thừa một chút, cũng không mất bao nhiêu thời gian, có phải đến giờ ăn cơm rồi không?" Nói xong, y cười 'hắc hắc'. "Vừa nói phải ăn cơm, ta liền thấy đói bụng rồi."
Quý An Dật cảm thấy may mắn vì Trương tam ca nhi có mang theo dao gặt, thấy động tác của Trương tam ca nhi, hắn vừa nói vừa khom người bận bịu. "Ừ, ta chưng tương cá, làm một dĩa thịt kho bí đao, ớt xào thịt, và một dĩa cải xanh. Buổi sáng ta có đi lên trấn trên với thôn trưởng, chút nữa về nhà ta sẽ nói kỹ hơn. Đúng rồi, Trương tam ca nhi qua đây rồi, việc này ta quên nói với ngươi." Sau đó, hắn đem mọi chuyện trong ngày nói ngắn gọn lại một lần.
Vốn lúa nước cũng còn thừa lại không nhiều, Trương tam ca nhi là một người làm việc rất lưu loát, sau khi đến đây không nói hai lời liền trực tiếp làm việc, thêm hai người bọn họ nữa, hai ba đường là xong.
Trên đường về, Trương tam ca nhi nói. "Quý ca nhi trong nhà cũng không còn chuyện gì nữa, buổi chiều ta sẽ ra đồng cùng với Vương tiểu ca."
"Được." Quý An Dật còn chưa nói gì, Vương Tiểu Nhị ngược lại rất lưu loát đáp ứng.
Quý An Dật cười đáp. "Cũng tốt."
Về đến nhà, Vương Tiểu Nhị vội vã mở nắp nồi lên, một luồng khí nóng đập vào mặt, mang theo mùi hương đậm đà, y nhếch miệng cười nhìn về phía vợ nhà mình. "Vợ ơi, thơm quá."
"Lại đây rửa ráy mặt mày đi." Quý An Dật xách nửa thùng nước lên, ném bố khăn vào trong.
Vương Tiểu Nhị tươi cười để nắp nồi xuống, vui vẻ chạy đến bên cạnh vợ. "Tối hôm qua thịt kho tàu ăn ngon thật, vợ, ta ngày mai có thể ăn tiếp nữa không?"
Nhớ lại hương vị tối hôm qua được ăn, y vẫn còn cảm giác nước miếng tràn ra.
"Ừ. Ngày mai làm." Trong đầu hiện lên hình ảnh Vương Tiểu Nhị làm việc ngoài đồng, Quý An Dật liền cảm thấy đau lòng.
Sang năm, khi đến ngày mùa, hắn nhất định sẽ không để ngốc tử mệt như vậy.
Bên này Trương tam ca nhi dọn xong bát đũa, liền đứng bên cạnh nhìn hai đứa nhỏ câu được câu không trò chuyện với nhau, chính bản thân y cũng không phát giác được, khóe miệng mình đang nhếch lên.
"Chỉ còn lại một mẫu ruộng, có Trương tam ca nhi giúp đỡ, nhiều nhất chỉ cần bận bịu đến sáng mai là xong, chút nữa ăn xong cơm trưa, ngươi đừng vội ra đồng." Nghỉ ngơi một lúc, Quý An Dật mới nói ăn cơm.
Vương Tiểu Nhị gật đầu, xem như nghe thấy, miệng y bây giờ không rảnh,y đang vội vàng ăn cơm, mặc dù y ăn rất gấp, nhưng cũng không khó coi, sẽ không khiến cho người ta cảm thấy mình giống như quỷ chết đói đầu thai.
"Chậm một chút." Quý An Dật nhịn không được nhắc nhở một câu. Có lẽ y rất đói bụng.
Vương Tiểu Nhị ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt đen bóng của y chỉ toàn là ý cười, ánh mắt ấy, chính Quý An Dật cũng không dám nhìn thẳng, nóng bỏng rực cháy.
Người này thông minh lên, quả nhiên không giống.
Quý An Dật âm thầm nói thầm, yên lặng ăn cơm. Trương tam ca nhi đang ngồi đối diện đấy!
Ăn xong cơm trưa, ngồi nghỉ ngơi một một lát, Quý An Dật và Vương Tiểu Nhị chuẩn bị vào nhà ngủ một chút, thấy Trương tam ca nhi ở bên cạnh, mới đột nhiên nhớ tới, Trương tam ca nhi chưa có chỗ ngủ.
Phòng đựng tạp vật nhất định là không được, trong phòng ngủ. . . . . . Cũng không được.
Quý An Dật đưa mắt đảo quanh phòng bếp, phòng bếp lớn như vậy, buổi tối còn phải để thóc, chỉ có thể. . . . . .
Chỗ chất đống củi kia, có thể mang thóc chất lên đó, dùng một tấm ván gỗ ngăn lại, đề phòng rơi xuống, ngược lại có thể miễn cưỡng để một cái giường trúc.
"Ngốc tử ngươi đi hỏi ca, có tấm ván cửa nào không dùng không." Nói xong, Quý An Dật liền nói ý tưởng của mình ra.
Vương Tiểu Nhị nghe, gật đầu chạy đi.
Trong phòng bếp, Quý An Dật và Trương tam ca nhi cẩn thận xếp lại đống củi. Đều là chút củi thô, dùng để nấu ăn, đã được chẻ xong, trông rất gọn gàng.
Khi đống củi được sửa sang gần xong, cũng đúng lúc Vương Tiểu Nhị khiêng một tấm ván cửa cũ nát về, là một cánh cửa nhỏ, bên trên có lấm tấm những lỗ sâu đục, vẫn còn dính một ít mạng nhện, cũng không biết đã để bao lâu.
Quý An Dật vỗ vỗ tấm ván, trông nó vẫn còn rắn chắc lắm, hắn dùng bố khăn lau lại một lần, sau đó dùng nước giếng hung hăng lau lại một lần nữa, rồi mới đem ra phơi nắng.
"Trước hết đem giường trúc để chỗ này, ngủ trưa một chút đã." Đống củi kia đã đươc xếp cao lên, mặc dù xếp rất chỉnh tề, nhưng vẫn không quá yên tâm, Quý An Dật đem giường trúc bố trí ở một chỗ khác.
Trương tam ca nhi nhìn Quý An Dật cười cười, cũng không nói gì thêm.
Xử lý xong việc này, Quý An Dật và Vương Tiểu Nhị đi vào phòng, chuẩn bị ngủ một giấc nông, cũng non nửa canh giờ, trước khi ngủ, hắn kể lại chuyện ở trấn trên.
Vương Tiểu Nhị nghe, trầm mặc một lúc. "Biện pháp này rất tốt." Dừng một chút, y nói tiếp. "Vợ, chúng ta mua chút đất hoang đi."
Đất hoang rất rẻ, vì đất hoang thường không màu mỡ, còn phải khai khẩn nên rất phiền toái, lại không thể trồng những cây nông nghiệp quá yếu ớt, nhưng nếu bọn họ tưới nước giếng sau nhà lên, thì chắc tình hình sẽ chuyển biến tốt đẹp hơn.
Quý An Dật ngẩn người, suy nghĩ một chút liền hiểu tâm tư của Vương Tiểu Nhị. "Cũng được, đợi ngày mai thu hoạch xong lúa nước, chúng ta qua nhà thôn trưởng một chuyến."
Khai khẩn đất hoang xong, hắn còn muốn bao luôn ngọn núi nhỏ, trồng một vài cây mơ, cái này là một vấn đề, cũng là một nan đề.
"Ừ." Gật đầu đáp lời, nhìn vợ lộ ra biểu tình suy tư, sau đó, y chậm rãi cúi đầu, đến gần, nhanh chóng gặm lên miệng vợ.
Quả nhiên có vị hơn so với hôn mặt.
Trong lòng Vương Tiểu Nhị đắc ý vô cùng.
Sau khi bị đánh lén, Quý An Dật phục hồi lại tinh thần, lúc này mới bất tri bất giác cảm giác được bây giờ xảy ra chuyện gì, cả người hắn liền ngây như phỗng.
Qua một lúc lâu,Vương Tiểu Nhị mới mỹ mãn lưu luyến rời đi, nhìn nhìn vợ đang dại ra, nghĩ chắc một lát hắn mới phản ứng lại, y quyết đoán nhắm mắt lại.
Vì tâm trạng y đang rất tốt, cảm xúc lại có hơi kích động quá mức, nên y không hề buồn ngủ, nhưng sợ vợ phát hiện mình đang giả bộ ngủ, Vương Tiểu Nhị biểu hiện giả bộ ngủ rất vất vả.
Thấy thân thể y căng cứng hai tay nắm thành đấm, khéo miệng muốn nhếch lên nhưng lại khổ sở nén lại, mí mắt Vương Tiểu Nhị liên tục lay động, cảm xúc buồn bực của hắn nháy mắt tiêu thất không còn một mảnh, Quý An Dật không tiếng động nở nụ cười.
Ngốc tử này. . . . . .
Nghiêng người, nhắm mắt lại, không đến một lúc Quý An Dật liền ngủ.
Cảm giác hô hấp người bên cạnh trở nên đều đều, Vương Tiểu Nhị biết vợ đã ngủ, y mở to mắt, chống nửa người trên, nhỏm đầu ngắm vợ.
Ôi, vợ ngủ ngon thật.
Đầu y dựa vào càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, còn kém một chút nữa là dừng trên mặt vợ, lúc này Vương Tiểu Nhị mới kịp phản ứng, vội nằm ngay ngắn lại.
Làm sao bây giờ, y lại muốn gặm gặm miệng vợ nữa rồi.
Chép chép miệng, miệng vợ so với thịt kho tàu còn ăn ngon hơn, không biết có thể thương lượng thương lượng với vợ, ngày mai không ăn thịt kho tàu, liền để y gặm nhiều hơn hai ba cái được không.
Vương Tiểu Nhị nhìn nóc nhà, mơ mộng cười vui vẻ, y hoàn toàn rơi vào trạng thái não bổ của mình.
Khi Quý An Dật tỉnh lại, thì Vương Tiểu Nhị vẫn còn đang ngủ, hắn nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, vừa mở cửa ra, liền thấy Trương tam ca nhi đang lật thóc ngoài sân.
Hắn ngẩn người, nhìn tình hình này, hình như Trương tam ca nhi không có ngủ.
"Quý ca nhi tỉnh rồi à." Đảo thóc xong, Trương tam ca nhi cầm theo nông cụ đi tới.
"Ừ." Vừa rồi Trương tam ca nhi cũng không đề cập đến chuyện ngủ trưa, nên bây giờ Quý An Dật cũng không chủ động mở miệng nói, tránh cho y xấu hổ hoặc không được tự nhiên
Hai người vừa vào phòng bếp, liền thấy Vương Tiểu Nhị đi tới, lấy mũ rơm và dao gặt, rót một bình nước, đầu y hơi cuối xuống tầm mắt không đặt trên mặt vợ nhà mình. "Vợ, ta ra đồng đây."
Nói xong, y liền đội mũ rơm đi mất.
"Ta cũng đi đây." Trương tam ca nhi cười nói, đội mũ rơm mang theo dao gặt và ấm nước vội vàng đi theo.
Quý An Dật đứng dưới mái hiên, nhìn bóng dáng ngốc tử dần biến mất trong tầm mắt, trên mặt lộ ra một nụ cười.
Nghĩ đến vẻ mặt tránh né vừa rồi của y, còn biết thẹn thùng a.
Dù sao Vương Tiểu Nhị cũng không dám nhắc đến chuyện trưa nay, y sợ vợ tức giận thì biết phải làm sao bây giờ.
Thu hoạch xong lúa nước, còn lại chỉ cần phơi thóc, Quý An Dật phụ trách việc này, Trương tam ca nhi phụ trách chuyện gieo hạt rau dưa dự trữ, Vương Tiểu Nhị thì cày ruộng lại cho xong, chuẩn bị trồng lúa mì.
Thêm một người, thật đúng là khác biệt rất lớn, một đống chuyện dồn lại, ngay lập tức được sắp xếp trật tự.
Ngày tám tháng mười Tiểu Mộc sẽ qua đây lấy hàng, ngày bảy tháng mười Quý An Dật bắt đầu bận bịu trộn món cải khô kho và củ cải khô kèm tỏi cay, vội suốt một ngày, mùi hương bay khắp phòng bếp, trên người cũng dính mùi, tay cũng tê rần, cuối cùng mọi chuyện mới xong.
Ngày hôm sau, Tiểu Mộc qua đây, giao hàng xong, khi hắn tính vào nhà tính tiền, thì thấy Trương tam ca nhi rất hiểu ý, xoay người đi ra nhà sau dọn dẹp chuồng heo, từ điểm này, ấn tượng tốt đối với y của Quý An Dật lại tăng thêm hai phần.
Lần này đơn hàng tương cá là hơn một trăm cân, món củ cải khô và củ cải khô kèm tỏi cay số lượng đều tăng gấp đôi so với tháng mười.
Phản ứng đầu tiên của Quý An Dật là, thiệt nhiều tiền a! Vẻ mặt y rất vui mừng. Phản ứng của Vương Tiểu Nhị là số lượng thật nhiều, củ cải có hơi thiếu. vẻ mặt vui mừng của y rút hơn phân nửa.
Quả nhiên khai khẩn đất hoang và vân vân, là điều rất cần thiết.
Hết chương 65.
Danh Sách Chương: