Editor: Pun
Ước chừng khoảng giữa trưa, thời gian không sai biệt lắm, Quý An Dật kéo Vương Tiểu Nhị quay về nhà.
Vào nhà Vương Tiểu Nhị liền bỏ cây cuốc vào góc phòng, sau đó tha thiết mong chờ đi theo Quý An Dật ra nhà sau.
Đúng lúc Quý An Dật đang kéo một chậu nước từ giếng lên, thấy y lại đây thì cười kéo tay y ngồi xuống, bắt đầu giúp y tẩy rửa. "Ngốc tử, ta nói ngươi này, sau này mỗi khi làm việc đồng áng xong quay về nhà, ngươi đem nông cụ đặt gọn gàng vào rồi, thì phải múc nước rửa tay rửa mặt, thứ nhất là nó giúp cho mình thoải mái, thứ hai là sạch sẽ hơn hiểu không."
Hắn nói thật chậm, chậm rì rì, ngữ khí ôn hòa. Mới vừa nói xong, tay cũng rửa sạch sẽ.
"Ngốc tử, nhớ kỹ bố khăn này, rửa tay xong thì phải dùng nó để lau khô." Vừa nói, Quý An Dật vừa gở xuống bố khăn từ trên sào trúc, giúp Vương Tiểu Nhị lau khô tay. "Vào trong ngồi đi, bên ngoài trời nắng lớn, đã phơi nắng từ trưa, đầu cũng choáng váng lắm rồi đó."
Đổ chậu nước dơ đi, lại múc thêm một chậu nước sạch khác, Quý An Dật rửa sạch mặt và tay, đem hai tấm bố khăn phơi lại trên sào trúc.
Vương Tiểu Nhị thì nhắm mắt theo đuôi đi theo, cặp mắt đen bóng đảo quanh dõi theo hắn, khi Quý An Dật nhìn qua, y liền nhếch miệng cười ngây ngô, bộ dáng này, thật đúng là làm hắn không có biện pháp với y mà.
"Vào nhà nào, đi hái chút rau để nấu cơm." Quý An Dật dắt tay Vương Tiểu Nhị băng qua phòng bếp, đi ra nhà trước, hái một ít đậu sừng, ớt cùng cải xanh.
Sáng nay hắn có mua chút thịt ba chỉ, chút nữa bỏ đậu sừng vào trong, ớt với đậu sừng, thịt ba chỉ xào chung một chỗ, sau đó nấu chút cải xanh, hai người ăn hai món là tốt lắm rồi.
Ăn xong cơm trưa, Quý An Dật đem phòng bếp thu dọn, để Vương Tiểu Nhị đi nghỉ trưa, đợi khi y ngủ, hắn nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi giường, múc một chậu nước giếng lên, nhỏ vào trong vài giọt linh thủy, vẩy lên mảnh vườn trước nhà. Hắn không dám vẩy quá nhiều, sợ hình dáng của cây thay đổi quá nhiều, sẽ khiến cho người khác chú ý, vẫn nên điệu thấp thì hơn, chỉ cần so với người khác tốt hơn một chút là được, hiện tại hắn cũng không cần dùng tiền, từ từ rồi sẽ đến không có việc gì phải vội, cẩn thận chút vẫn hơn, an toàn là quan trọng nhất.
Làm xong việc này, Quý An Dật vào nhà nhìn thoáng qua Vương Tiểu Nhị đang ngủ say sưa, suy nghĩ một chút, hắn xoay người vào phòng bếp, đem cửa phòng khóa kỹ, cầm cây cuốc ở góc phòng đi vào không gian.
Trong không gian vẫn còn mấy mảnh đất, hắn định sửa sang một chút đồ vật này nọ ở bên trong. Sau này, hai người bọn họ sẽ ăn thức ăn trong không gian, khi đem ra ngoài chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không xảy ra chuyện gì.
Quý An Dật ở trong không gian bận rộn.
Bên ngoài Vương Tiểu Nhị vẫn ngủ ngủ, cảm giác không đúng lắm, đột nhiên y mở to mắt, mờ mịt nhìn vị trí trống không bên cạnh.
Vợ, vợ không thấy.
Vương Tiểu Nhị vội xuống giường, cứ thế đi thẳng ra ngoài, dạo qua một vòng bốn phía, vẫn không tìm thấy. Y chạy ra ngoài, cặp mắt đảo quanh tìm kiếm khắp nơi, đi a đi a.
Có người trong thôn đang ra đồng làm việc nhìn thấy, biết y là một ngốc tử, hắn cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng chạy về hướng Quý gia.
Sợ y xảy ra chuyện gì, đi từ xa đã hô. "Vương Bảo Nhi, đệ đệ nhà ngươi đang ở ngoài đường, ngươi mau mau đi xem thử, có phải chuyện gì xảy ra hay không, mà nhìn sắc mặt hắn không được tốt lắm."
"Ở đâu? Nhìn thấy ở đâu?" Vương Bảo Nhi đang ở trong phòng khâu quần áo nghe thấy được, gác lại việc trên tay, hai ba bước liền chạy ra, vội vàng hỏi.
"Hướng về phía nhà Lý gia đi tới, tiếp tục đi vào trong là hướng vào núi."
Vừa nghe như thế, Vương Bảo Nhi càng nôn nóng hơn, miệng nói hai từ cảm tạ, liền vội vội vàng vàng hướng về phía Lý gia mà chạy tới.
"Tiểu Nhị, Tiểu Nhị." Vừa đuổi kịp, Vương Bảo Nhi thở hổn hển, kéo Vương Tiểu Nhị lại, liền giơ tay lên đánh vào lưng y một cái, nhìn dáng vẻ thì tưởng rất mạnh, nhưng kỳ thực chỉ hạ xuống một lực rất yếu. "Ngươi đứa nhỏ này, đang êm đẹp vì sao lại chạy vào núi làm gì, núi này có hổ dữ đang sống, nguy hiểm hơn nhiều so với ngọn núi trước nhà, ngươi thật là làm ta tức chết mà."
Vương Tiểu Nhị nhìn thấy Vương Bảo Nhi, chớp chớp đôi mắt. "Vợ... Vợ..."
"Vợ?" Vương Bảo Nhi vừa nghe, thì sửng sốt một chút, đảo mắt nghĩ liền hiểu được. "Ngươi kêu Quý ca nhi? Hắn không ở trong phòng?"
Bây giờ Quý An Dật không ở trong phòng! Vậy sáng nay hắn nói cũng thật đẹp, bây giờ thời gian chỉ mới trôi qua nửa ngày, đã bỏ chạy không thấy bóng dáng rồi, suýt chút nữa làm hại Tiểu Nhị đi vào núi tìm hắn.
"Vợ....." Vương Tiểu Nhị mở to mắt mong chờ nhìn ca ca y.
"Không có việc gì đâu, Tiểu Nhị ngoan, chúng ta về nhà trước đã." Vương Bảo Nhi sờ sờ đầu Vương Tiểu Nhị, lôi kéo tay y đi về nhà.
Sửa sang lại mảnh ruộng xong, Quý An Dật nhìn bên cạnh hồ nước, nghĩ nghĩ, kéo ống quần lên, xuống hồ bắt hai con cá, sau đó ra khỏi không gian.
Nhìn thời gian cũng không còn nhiều lắm, hắn nghĩ ngốc tử chắc cũng sắp tỉnh rồi.
Quý An Dật đặt cây cuốc xuống , đem cá bỏ vào thùng gỗ, đổ thêm vào trong một ít nước, rửa sạch tay xong thì đi vào trong phòng, vừa nhìn hắn liền sửng sốt.
Ngốc tử đi đâu rồi? Chẳng lẽ lại ra đồng?
Nghĩ như vậy, hắn xoay người định đi ra đồng nhìn thử.
Không ngờ, vừa mới chuyển người, trong tầm mắt liền xuất hiện bóng dáng Vương Bảo Nhi cùng Vương Tiểu Nhị. Còn chưa kịp phản ứng, đã nghe âm thanh tức giận ngút trời của Vương Bảo Nhi, nghiến răng nghiến lợi quát hắn. "Quý An Dật!" Ngữ khí kia, dường như hận không thể cho hắn một cái tát.
Sao lại thế này? Quý An Dật có chút mơ hồ không hiểu tình trạng bây giờ.
Vương Tiểu Nhị vừa thấy vợ của mình, lập tức nhếch miệng cười ha hả chạy tới, một phen gắt gao ôm hắn, miệng thẳng hô. "Vợ ơi, vợ, vợ."
Thái độ cao hứng của y, khiến Quý An Dật càng thêm ngơ ngác.
Xảy ra chuyện gì thế này?
Vương Bảo Nhi nhìn bộ dáng vui mừng của đệ đệ, trong lòng liền chua xót, hung hăng trừng mắt liếc Quý An Dật một cái. "Ngươi vừa mới đi đâu? Tiểu Nhị tìm ngươi khắp nơi, thiếu chút nữa đi vào trong núi."
"Ta thấy Tiểu Nhị đang ngủ, liền ra ruộng nhìn một chút, lúc về không thấy hắn, ta đang định đi tìm hắn đây." Quý An Dật hướng Vương Bảo Nhi xin lỗi,cười cười. "Là ta sai, lại làm phiền Vương ca nhi rồi."
Vương Bảo Nhi nhìn hắn, lại nhìn sang đệ đệ đang ôm hắn gắt gao, vẻ mặt có chút phức tạp, đi qua rồi nói. "Tiểu Nhị so với trước kia càng thêm dính ngươi, mọi việc ngươi phải chú ý hơn, hắn bây giờ chính là một tiểu hài tử, không thể có chuyện gì sơ suất."
"Ta sẽ. Lần này là ta sơ suất." Quý An Dật thực nghiêm túc trả lời.
Trong lòng cảm thấy rất có lỗi, có chút ngoài ý muốn, ngốc tử này thế nhưng lại dính hắn. Ngực hắn ê ẩm trướng trướng, có chút hơi đau.
Khi ngốc tử vừa mới thấy hắn, thì nhếch miệng ngây ngô cười, hướng về phía này chạy tới gắt gao ôm lấy hắn, trong nháy mắt đó cảm giác của hắn, không biết nên nói như thế nào.
Chỉ là muốn, sau này, đối xử với ngốc tử tốt một chút dù cho một chút cũng không muốn y xảy ra chuyện gì.
"Không có việc gì ta trở về nhà đây, trong nhà còn có việc phải làm." Sợ bóng sợ gió một hồi, cảm xúc căng thẳng buông lỏng, Vương Bảo Nhi có chút mệt mỏi, suy nghĩ về nhà phải cho mắt nghỉ ngơi một lát.
"Từ từ." Quý An Dật ôn hòa cười cười. "Ta mới vừa bắt được hai con cá ở ngoài sông, đang nghĩ chập tối đưa cho Vương ca nhi, thật đúng lúc, ta đi lấy cho ngươi tiện đường mang về."
Quý An Dật thấy giữa chân mày Vương Bảo Nhi thoáng mang vẻ mệt mỏi, hắn cảm thấy áy náy trong lòng, chỉ sơ sẩy một chút, lại liên lụy đến y. Vả lại, y tuy là ca ca của Vương Tiểu Nhị, nhưng hiện tại hắn và Vương Tiểu Nhị là một gia đình nhỏ, y đã gả cho người khác, trước kia Vương Bảo Nhi chăm sóc Tiểu Nhị, hiện tại trách nhiệm này thuộc về hắn. Y thương yêu Tiểu Nhị là chuyện tốt, nhưng nói cho cùng vẫn có một tầng khoảng cách, về sau có cơ hội, báo đáp y là tốt rồi.
Vương Bảo Nhi cũng không dễ dàng gì.
Quý An Dật vỗ vỗ bả vai Vương Tiểu Nhị, để y buông mình ra, sau đó đi nhanh vào bếp. Vương Tiểu Nhị quay đầu lại hướng ca ca ngây ngô cười cười. Sau đó, liền nhắm mắt theo đuôi đi phía sau.
Có lẽ Quý An Dật thật sự đối xử tốt với đệ đệ. Nếu không, đệ đệ cũng sẽ không dính y như vậy.
Đệ đệ hắn mặc dù ngốc ngốc, lại rất thuần khiết, như một đứa nhỏ không bao giờ lớn, nhưng ai đối tốt với nó, nó đều cảm nhận được. Hắn cảm thấy rất vui, hắn nhếch miệng lộ ra một nụ cười thật lớn, nhìn rất ngớ ngẩn, nhưng khiến cho người ta vui vẻ trong lòng.
Hắn mang theo đệ nhiều năm như vậy, bây giờ nhìn đệ đệ thay đổi kề cận, yêu thích Quý An Dật hơn, tuy trong lòng có chút chua xót, nhưng lại càng cao hứng hơn, cùng đệ đệ trải qua một đời, là Quý An Dật chứ không phải hắn.
Hết chương 5.
Danh Sách Chương: