Editor: Pun.
Vừa đến cửa nhà, Quý An Dật nghĩ nghĩ, dẫn hai người vào trong phòng. "Ca, A Cường ca, hai người ngồi đi."
Hắn xoay người ra khỏi phòng, đi vào phòng bếp rót bốn chén nước.
Bốn phía của bàn gỗ nhỏ, mỗi người ngồi một phía.
Ngay cả Vương Tiểu Nhị cũng không dám mang ghế qua ngồi bên cạnh vợ, y không biết vì sao lại như vậy, chỉ là cảm thấy, không nên làm động tác này.
"A Cường ca, ta muốn hỏi một chút ý kiến của ngươi." Ngữ khí của Quý An Dật cũng coi như là hòa nhã, biểu tình cũng coi như là bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía Quý A Cường đang ngồi đối diện. "Ngươi đến tột cùng là muốn đối đãi với ca ta như thế nào?" Dừng một chút, mới tiếp. "Hôm nay đại bá ma nói câu kia. . . . . ."
Nói đến đây, hai mắt Quý An Dật bắt đầu chuyển lạnh. "Cùng với Quý gia hoàn toàn không có quan hệ gì hết!"
Nhớ tới lời này, cảm xúc của Quý An Dật vẫn còn có chút không khống chế được, thanh âm cũng sắc nhọn thêm hai phần. "Đứng trước mặt nhiều thôn dân như vậy, ông lại nói ra lời này, đây là đem ca ta đặt ở đâu?"
Hít một hơi thật sâu, để bình ổn lại cảm xúc.
Từ trước đến nay Quý An Dật không thích nói chuyện trong lúc kích động, bởi vì rất dễ xảy ra sai lầm.
"A Cường ca, ngươi nói đi, bây giờ ta muốn hỏi ý kiến của ngươi." Kỳ thật trong lòng Quý An Dật cũng có vài ý tưởng, chỉ là, nếu không đến vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không nói ra.
Nơi này không phải thời hiện đại, không thể đem chuyện ly hôn ra đùa giỡn. Hơn nữa, thanh danh của Vương ca nhi, vốn đã không tốt lắm, nếu tiếp tục như vậy. . . . . .
Mặc kệ nhìn từ góc độ nào, việc này đều rất bất lợi cho Vương ca nhi, thậm chí sẽ có ảnh hưởng khá tệ.
Lời đồn đãi vô căn cứ rất dễ làm tổn thương người khác, cho dù có kiên cường như thế nào, đối mặt với nhiều ánh mắt khác thường, một thời gian dài, chắc chắn một lúc nào đó y cũng sẽ hỏng mất.
Tinh thần bị tra tấn mới là thương tổn lớn nhất.
Quý A Cường đối với Vương Bảo Nhi vẫn còn tình cảm, nếu quay lại việc này thì vẫn còn đường sống, cũng không phải hết cách.
Nếu có hy vọng, chuyện gì tránh được hắn sẽ tránh, tận lực làm cho mọi chuyện trở nên viên mãn.
"Vương Bảo Nhi là vợ ta." Quý A Cường bình tĩnh, trả lời một câu.
"Vì sao ngươi không che chở y?" Quý An Dật nhìn không thấu Quý A Cường, giống như hắn nhìn không thấu đại bá.
Tính tình của hai phụ tử nhà này, hắn hoàn toàn sờ không được.
Vấn đề này, Quý A Cường trầm mặc một lúc, mới nói. "A ma sinh ra ta."
Được rồi, lý do này.
Quý An Dật hé hé miệng, trong lòng rất khó chịu, hắn có cảm giác muốn chạy ra bên ngoài, tìm một người nào đó hung hăng đánh một trận để phát tiết cảm xúc của mình.
Ngực hắn phập phồng với biên độ khá lớn.
Trong phòng một mảnh yên lặng, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở dồn dập của hắn.
"Quý ca nhi." Vương Bảo Nhi cầm chặt tay hắn, đối với hắn cười cười, ánh mắt rất bình tĩnh.
Quý An Dật nhìn, nhất thời liền trợn tròn mắt.
Hắn nhạy bén cảm giác được, Vương ca nhi đã thay đổi.
Chua xót trong lòng bất ngờ nảy lên không kịp đề phòng, ánh mắt hắn nóng lên, hắn nhanh chóng nghiêng mặt qua một bên.
Những ký ức như thủy triều ùn ùn kéo tới, một vài chuyện cũ hiện lên trong đầu hắn, Vương ca nhi của trước kia, Vương ca nhi của hiện tại, những ký ức ấy cứ lần lượt đan xen nhau.
Những đau khổ những vất vả đã trải qua cuối cùng cũng phá kén trở thành bướm (ta không biết nói sao cho mượt hết m.n giúp ta nha), lúc này y mới có thể chân chính trưởng thành, mới có thể đem những tính cách của bản thân che dấu tận sâu trong đáy lòng hoặc là làm mờ nhạt nó đi, lấy một dáng vẻ hoàn toàn mới bắt đầu làm lại từ đầu.
Y không còn là chính mình nữa.
Có lẽ, đợi đến lúc y già, mới có thể giải thoát, mới có thể lại một lần nữa sống thật với bản thân mình.
Đột nhiên, Quý An Dật có chút hiểu được.
Vì sao, khi người ta già lại biến thành một đứa nhỏ, bởi vì khi đó họ không cần phải tiếp tục ngụy trang bản thân mình, cũng không cần phải mang trên mặt một lớp ngụy trang, mà ngay cả bản thân mình cũng không phân rõ, là thật hay giả.
Muốn cười liền cười, muốn khóc liền khóc, tùy tâm sở dục.
Đây là đời người? Một đường trưởng thành một đường mài dũa, cuối cùng, lại trở về như lúc ban đầu.
"Không có việc gì." Quý An Dật thu hồi những suy nghĩ loạn thất bát tao (rối loạn) trong đầu, hắn cảm thấy mình có chút choáng váng.
Chuyện bây giờ hắn nên tự hỏi không phải là chuyện này, mà là, phải làm sao để cho Vương ca nhi có một cuộc sống tốt hơn.
Có một số việc, hiểu được thì đã làm sao? Cũng không thể thay đổi được việc gì. Ít nhất, hắn không có năng lực này.
"A Cường ca, suy nghĩ của ngươi, ta không muốn nói gì, nhưng, vấn đề là ở cách đối xử của đại bá ma với ca ta, ngươi hẳn là phải đứng ra nói chút gì đó chứ. Ngươi luôn miệng nói, ca ta là vợ của ngươi, nhưng ngươi lại trơ mắt nhìn ca ta bị đại bá ma coi rẻ ngay tại đó, căn bản là không xem ca ta là đương sự, lại càng không xem y là con dâu của Quý gia, trong việc này, ta cảm thấy, ngươi phải nói một chút gì đó, ít nhất phải để cho đại bá ma biết, ca ta là vợ của ngươi, là con dâu của Quý gia, y cần phải được tôn trọng."
Trải qua một phen suy nghĩ cuồn cuộn kia, Quý An Dật cũng bình tĩnh hơn không ít, tâm tình cũng ôn hòa đi rất nhiều.
"Ta hiểu được." Quý A Cường nghe xong, nghiêm túc gật đầu.
Quý An Dật nghĩ nghĩ, vẫn nói thêm một câu. "A Cường ca, nếu ngươi không thể thay đổi được tình cảnh này của ca ta, ta hy vọng, ngươi có thể buông tha y. Ngươi có thể nhìn vợ ngươi chịu khổ chịu cực bị ủy khuất, nhưng ta không thể nhìn ca ta sống như vậy được."
"Vương Bảo Nhi là vợ ta." Quý A Cường nhíu mày, âm thanh đề cao không ít, nói xong hắn đứng lên, một phen giữ chặt tay Vương Bảo Nhi, nhìn thoáng qua Quý An Dật. "Ta sẽ xử lý ổn thỏa việc này. Vương Bảo Nhi là vợ ta."
Sau đó, nhanh chóng lôi kéo Vương Bảo Nhi rời khỏi đây.
Quý An Dật đứng ở cửa phòng, nhìn bóng dáng hai người bọn họ dần đi xa, hắn thấy, Vương Bảo Nhi quay đầu lại cười với hắn, một nụ cười bình thản ôn hòa, tầm mắt của hắn bắt đầu mơ hồ.
Vào năm hắn tám tuổi, mẹ hắn ra ngoài làm công, rồi không hề quay về nữa, người trong thôn đều thích gọi hắn là dã hài tử (đứa con hoang), nói hắn không mẹ, nói mẹ hắn ghét bỏ ba hắn, ghét bỏ nhà hắn nghèo nàn, nên theo nam nhân khác bỏ đi rồi.
Khi đó hắn còn nhỏ, nghe xong rất tức giận.
Mẹ hắn chỉ ra ngoài kiếm tiền. . . . . .
Hắn tin chắc rằng, một ngày nào đó mẹ hắn sẽ trở về, sẽ ôn nhu ôm lấy hắn, gọi nhủ danh của hắn, hống hắn ngủ, cho hắn ăn.
Thấy có người nói bậy về mẹ, hắn gặp một lần đánh một lần.
Sau đó. . . . . .
Cảm giác hô hấp có chút khó khăn, giống như hít thở không thông, Quý An Dật nhanh chóng đặt tay lên ngọc trụy trước ngực.
Vương Tiểu Nhị cảm giác được vợ có gì đó khác thường, cả người cũng luống cuống theo, không biết phải làm sao bây giờ, đành phải gắt gao ôm lấy hắn, đem hắn ôm vào phòng, miệng vội vàng gọi. "Vợ, vợ ơi"
Qua nửa ngày, Quý An Dật mới bình thường trở lại, hắn hơi có suy yếu cười cười. "Ta không có việc gì."
Hắn vươn tay kia, cầm lấy tay Vương Tiểu Nhị.
Tay Vương Tiểu Nhị, vừa rộng vừa dày, tuy hơi thô ráp sần sùi, nhưng rất ấm áp.
Nắm lấy tay y trong lòng hắn cũng kiên định hơn.
"Vợ." Vương Tiểu Nhị nhếch miệng hắc hắc ngây ngô cười, dùng trán chạm chạm vào mặt hắn.
Quý An Dật xoa xoa đầu y. "Cũng trưa rồi, đói bụng rồi phải không, chiều hôm qua ta có làm chút dưa chua, trưa nay liền ăn nó đi."
Vương Tiểu Nhị vui sướng hài lòng cười.
Hai người dọn dẹp phòng xong, liền vào phòng bếp vội làm cơm trưa.
Hôm đó, cho dù không có linh thủy, nếu hắn đã sống lại trên người Quý An Dật rồi, hắn vẫn sẽ không vứt bỏ Vương Tiểu Nhị, hắn sẽ hảo hảo chiếu cố y, cùng y sống một cuộc sống đơn giản, chăm chỉ làm ăn.
Việc mẹ hắn rời đi, trong những năm tháng tuổi thơ kia, đã làm hắn sâu sắc hiểu được, hai chữ trách nhiệm nó quan trọng đến nhường nào.
Vừa ăn cơm trưa xong, cũng chưa kịp dọn dẹp kệ bếp, đã thấy Chung tam a ma cầm bình vội vàng chạy qua đây.
"Chung tam a ma." Quý An Dật vội để giẻ lau trên tay cuống, rửa sạch tay, rót một chén nước cho y.
Chung ta a ma đem bình đặt lên bàn. "Vừa ăn xong à? Ta mới cắt ớt băm xong, nghĩ sợ ngươi vội dùng, ta liền mang qua đây trước một ít."
Kỳ thật, là có chút chuyện muốn nói, chuyện buổi sáng y có nghe nói, bây giờ qua đây, là muốn nói một cái gì đó, nhưng lại không biết nói gì.
"Chung ta a ma người làm việc rất nhanh nhẹn, kỳ thật cũng không cần vội như vậy, chậm rãi cũng không sao." Quý An Dật vười, từ trong ngực lấy ra một gói tiền to, đem tiền đếm đếm, rồi đưa cho y.
Chung tam a ma nhận tiền, cười cười, trầm mặt một lúc, mới nói. "Quý ca nhi, ta với Chung tam thúc ngươi. . . . . .Sau này có chuyện gì quan trọng, có thể qua đây gọi hai ta." Nói xong y vỗ vỗ tay Quý An Dật, cũng không đợi hắn nói, liền đứng lên đi mất.
Chung quy cũng là có chút không tự nhiên.
Nghe được chuyện sáng nay, trong lòng y có hơi lo lắng, dù sao cũng định qua đây một chuyến xem thử.
Quý An Dật ngồi một chút, cười đứng lên, tiếp tục vội vàng dọn dẹp phòng bếp.
Tâm tình hắn rất tốt, thực thoải mái.
Vội vàng dọn dẹp xong phòng bếp, đang định đi ngủ trưa, sau đó mới qua nhà thôn trưởng ngồi ngồi. Không ngờ, vừa ra khỏi phòng bếp hắn liền thấy Lưu a ma và Lưu tiểu ca nhi đi qua đây, trong tay cũng cầm theo bình.
Đây là đưa đường mạch nha.
"Lưu a ma, Lưu tiểu ca nhi." Trông thấy từ xa, Quý An Dật liền nở một cụ cười thật tươi, cất tiếng gọi.
Lưu tiểu ca nhi nghe tiếng hắn, liền vui vẻ chạy tới. "Quý ca nhi." Chạy đến trước mặt hắn, y vui vẻ rạo rực cười, hai mắt sáng trong suốt nhìn Quý An Dật. "Đây là đường mạch nha do ta tự làm đó, ngươi nhìn xem."
"Còn chưa mở ra mà ta đã ngửi thấy mùi thơm rồi." Quý An Dật nhận lấy bình nhỏ, đơn giản nói khoa trương một chút.
Lưu tiểu ca nhi tuy biết lời này có hơi khoa trương, nhưng nghe, vẫn rất cao hứng nở nụ cười.
"Chuẩn bị ngủ trưa à?" Lưu a ma đi tới, đem bình để lên bàn, hỏi.
Quý An Dật hắc hắc cười, gật gật đầu. Khi đối mặt với loại câu hỏi này, chung quy hắn cũng cảm thấy hàng ngày hắn và ngốc tử đều ngủ trưa, là hành vi có chút xa xỉ.
"Được, trong nhà ta cũng còn một đống chuyện, ta về trước."
Quý An Dật cầm tiền đưa cho Lưu a ma, đường mạch nha Lưu tiểu ca nhi cũng coi như là tiền, tiền kia thì đưa cho Lưu tiểu ca nhi, đứa nhỏ kia cầm tiền, liền cười ngây ngốc, vẻ mặt trông rất hạnh phúc.
Đường mạch nha cũng đến rồi. . . . . .
Quý An Dật sờ sờ mũi, hạ quyết tâm. Hôm nay không ngủ trưa.
Đem mơ từ trong hầm ra kiểm tra, rửa sạch, ngâm. Đợi từ nhà thôn trưởng trở về, là có thể ngao nấu thành mứt trái cây.
Vợ không ngủ, Vương Tiểu Nhị đương nhiên cũng không ngủ, đi theo sau vợ hữu mô hữu dạng giúp vợ vội đến vội đi.
Không đến nửa canh giờ, liền đem mơ ngâm xong.
Nhìn nhìn thái dương ở ngoài, không sai biệt lắm có thể qua nhà thôn trưởng rồi, dọn dẹp một chút, đóng cửa nhà, hai người liền đi qua nhà thôn trưởng.
Hết chương 42.
Danh Sách Chương: