Bỗng có tiếng hét thất thanh: " Cướp, cướp giát đồ tôi rồi, ai đó giúp tôi với ". Tên cướp chạy tới đâu, ai nấy đều tránh vì nhìn thấy hắn có vũ khí trên người, bỗng nhiên hắn té.
Mọi người đều nhìn về cô gái ấy, người đã đưa chân làm hắn vấp té, mọi người đều đổ xô về càng đông, lòng thầm nghĩ: " Cô gái này thật gan dạ ".
Tên cướp lớn tiếng:
- Mày làm cái quái gì đấy!!
- Ồ, tôi xin lỗi nhé, nhưng ông phải trả túi đồ lại cho dì ấy.
- Nếu tao không trả thì sao!
- Thế thì tôi phải thất lễ rồi.
- Hừ, một đứa con gái như mày thì làm gì được tao, nhìn đôi mắt hai màu của mày thì biết ngay chỉ là một thứ tạp chủng!!
Nói rồi hắn rút con dao trong túi ra và tiến về phía cô gái ấy.
- Có vẻ đôi mắt hai màu của tôi được ông chú ý nhỉ, nhưng nó chẳng liên quan gì tới việc này đâu.
Hắn cầm dao tiến về phía cô gái ấy, cô gái ấy nhanh tay gạt tay hắn, hắn làm rớt dao, cô ấy lại gạt chân khiến hắn ngã về sau, giơ nắm đấm như cảnh báo. Tên cướp ấy hoảng sợ nói lắp bắp:
- Tôi xin lỗi.... tôi sẽ trả túi cho bà ấy... làm ơn để tôi đi...
- Được, đi khỏi mắt tôi.
Sau đó cô gái ấy cầm túi và tiến lại người bị mất
- Túi của dì đây ạ, lần sau dì nhớ cẩn thận nhé.
- Dì cảm ơn con nhiều.
- Không có gì ạ, đây là việc con nên làm.
Sau đó mọi người từ từ giải tán
Cô gái ấy không hề biết đang có một người đang chú ý đến mình, từ trong chiếc xe hơi sang trọng ấy.
Người đàn ông ấy quay sang người bên cạnh rồi bảo:
- Cậu điều tra giúp tôi cô gái này được chứ?
- Được thôi, nhưng tôi làm sao biết tên cô ấy?
- Đợi tôi một chút.
Sau đó người đàn ông đó bước ra khỏi xe, tất cả đều hướng về cậu ta, cậu ấy tiến lại gần cô gái lúc nãy:
- Cô gái, cho tôi biết tên cô được chứ?
- Anh biết tên tôi để làm gì?
- Chỉ là tôi nhìn thấy cô rất mạnh mẽ, không giống những cô gái khác, tôi muốn biết tên cô.
- Tôi không có thói quen cho người lạ biết tên tôi.
- Có vẻ cô đang chuẩn bị đi đến trường nhỉ, nếu cô không cho tôi biết tên cô, tôi sẽ giữ cô lại đây, cô sẽ trễ học đấy.
- ...
- Tên cô là?
- Nghe cho rõ đây, tên tôi là Lạc Khả Băng.
Người đàn ông từ từ buông tay Khả Băng ra. Cô ấy liền hối hả chạy đi vì có lẽ cô sắp trễ học rồi.
Người đàn ông lại bước vào xe, bảo với người bên cạnh:
- Cô ấy tên Lạc Khả Băng, điều tra giúp tôi.
- Mọi khi cậu đều gặp rất nhiều cô gái, nhưng có vẻ không hứng thú mấy, hôm nay lại bảo tôi điều tra một cô gái ư?
- Tôi cảm thấy cô gái này rất khác với những cô gái từng tiếp xúc với tôi. Cậu làm được chứ, Minh Thành?
- Hôm nay cậu lạ thật đấy, Thành Duệ công tử.
Cùng lúc đó Khả Băng cũng đã đến trường, cô chỉ biết thở dốc.
Một tiếng nói cất lên:
- Tiểu Băng, sao cậu đến muộn thế?
- Tớ gặp một số rắc rối trên đường ấy mà.
- Ai mà dám gây rắc rối cho cậu thế?
- Trên đường tớ gặp một dì bị cướp, tớ giúp dì ấy, xong lại gặp tên nào đó xin tên tớ, nếu tớ không cho thì hắn sẽ giữ tớ lại, lúc đó tớ sợ trễ học nên đành cho hắn biết tên tớ.
- Ồ, không chừng tên đó say nắng cậu rồi đấy.
- Tớ chả có gì, ai mà say nắng tớ, có cậu là nhiều người say nắng đấy, Hạ Kha Nguyệt tiểu thư
- Mà tớ cảm thấy sai sai thì phải, hình như chúng ra đứng nói chuyện lâu rồi, hơn 7 giờ rồi.
- Trời, chúng ta trễ học rồi, công sức tớ cố đến sớm.
- Còn đứng đấy la à, mau lên lớp thôi.