“Chào mọi người, tôi là Vương Diệc Thần. Cảm ơn chương trình đã trao cho tôi một giải thưởng quý giá như thế này và tôi sẽ cố gắng thể hiện nhiều khía cạnh mới hơn trong từng tác phẩm. Một lần nữa cảm ơn các fan đã ủng hộ, cảm ơn đạo diễn đã cho tôi cơ hội được tiếp xúc vai diễn mạnh mẽ này. Xin cảm ơn.//”
Tiếng reo hò cổ vũ từ khán giả như được tiếp thêm năng lượng, kết thúc buổi lễ và nhận được nhiều lời khen tích cực từ các tiền bối..
“Làm tốt lắm, Diệc Thần.”
“Cảm ơn tiền bối. Cháu sẽ nỗ lực hơn.!”
Vương Diệc Thần lên xe cùng quản lý trở về, liền lấy điện thoại lên Weibo tìm kiếm tin tức. Quản lý Hùng không ngừng thắc mắc..
“Diệc Thần, tìm ai đấy hả?”
Vương Diệc Thần im lặng nhìn trên màn hình đang hiển thị lịch thi các môn của thế vận hội năm nay..
“Anh, thứ sáu tuần này em có lịch nào không?”
“Thứ sáu à? Có đấy, là quay tuyên truyền cho một hội nhóm từ thiện. Làm sao thế?”
Vương Diệc Thần lại tiếp tục im lặng và tiến hành đặt vé tham dự của thế vận hội khiến quản lý Hùng ngạc nhiên..
“Cậu muốn đi xem thế vận hội?”
“Vâng. Sắp xếp lịch giúp em, chỉ khoảng tầm 1 – 2 tiếng thôi..”
Quản lý Hùng lắc đầu mà thở dài vì Vương Diệc Thần. Còn anh thì lại lướt weibo của một người nhưng lại không bấm theo dõi, cùng lúc đó Giản Tuyết Ngưng vẫn đang ở sân trượt băng tập luyện miệt mài.
“Tiểu Ngưng..”
Giản Tuyết Ngưng nghe tên gọi liền dừng lại các bước luyện tập dang dở, người gọi cô chính là huấn luyện viên Trình Khiết..
“Căng thẳng không? Mốt là tới ngày thi đấu rồi.//”
Giản Tuyết Ngưng vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh không cảm xúc nhưng Trình Khiết đã biết câu trả lời..
“Cứ phát huy như bình thường thôi nhé.!”
Giản Tuyết Ngưng gật đầu đồng ý và nhận được tin nhắn từ cô bạn thân Kim Yến Yến..
“[Mình sẽ đến xem cậu thi đấu đó, cố gắng lên nhé.!]”
Giản Tuyết Ngưng hồi âm bằng một icon vui vẻ và quay lại sân băng tập luyện. Mặt khác, Vương Diệc Thần tại khách sạn hồi tưởng lại lần đầu gặp Giản Tuyết Ngưng tại sự kiện thể thao nọ vào một năm trước. Lúc đến lượt thi đấu, không hiểu vì sao nhìn cô biểu diễn trên sân băng lại mang đến cho anh một cảm giác bồi hồi khó tả..
“[Giản Tuyết Ngưng, nếu như lần thế vận hội này em đạt quán quân thì anh sẽ tiến thêm một bước làm quen với em..]”
Ngày diễn ra thế vận hội của năm 20xx đã tập trung nhiều vận động viên tham dự đăng ký các hạng mục thể thao khác nhau, trong đó được chú ý nhiều nhất là Giản Tuyết Ngưng – vận động viên trượt băng nghệ thuật mới với nhiều thành tích nổi bật trong một năm trở lại, có biệt danh khác là nữ thần băng giá không ở cái tên mà còn ở vẻ ngoài lạnh lùng của mình..
“Tiểu Ngưng. Mau chuẩn bị thôi, sắp tới em rồi.!”
“Vâng..”
Kim Yến Yến cũng đã tìm được chỗ ngồi ủng hộ Giản Tuyết Ngưng, vô tình nhìn thấy Vương Diệc Thần ngồi cách mình hai ghế..
“Anh Diệc Thần?”
Vương Diệc Thần dù bất ngờ nhưng lại bình tĩnh mà chào hỏi..
“Em không nghĩ là anh lại đến đây?”
Vương Diệc Thần tuy không trả lời nhưng vẫn nhẹ nhàng lắc đầu phủ nhận nên Kim Yến Yến không nói gì thêm vì biết tính anh ít nói. Vài phút sau, đã đến lượt thi đấu của bộ môn trượt băng nghệ thuật..
“Tuyết Ngưng, cố lên.”
Kim Yến Yến và các khác giả không ngừng cổ vũ cho Giản Tuyết Ngưng, đối thủ mạnh nhất của cô đến từ Hàn Quốc – Jung Min Yeon và ngược lại. Cả hai đều tôn trọng và cố gắng cho cuộc thi lần này, Jung Min Yeon đã gửi lời chúc may mắn bằng tiếng anh..
“Good luck, Ice queen.”
“Thanks. So do you!..”
Màn biểu diễn thi đấu của Jung Min Yeon gần như đã đạt số điểm cao từ ban giám khảo. Giản Tuyết Ngưng hít thở sâu và bắt đầu dự thi, vừa xuất hiện đã khiến một phần khán giả cổ vũ lớn..
“Dự thi tiếp theo là vận động viên Giản Tuyết Ngưng.”
Người dẫn vừa kết lời thì Giản Tuyết Ngưng bắt đầu bài thi của mình, tiếng nhạc vang lên cùng sự chuyển động uyển chuyển kết hợp với các kỹ thuật đòi hỏi cao.
“Wow..”
Kết thúc bài thi, ai nấy đều phải trầm trồ trước sự biểu diễn trên sân đẹp như thiên tiên của Giản Tuyết Ngưng được ban giám khảo chấm điểm cao hơn Jung Min Yeon một điểm.
“Chúc mừng vận động viên Giản Tuyết Ngưng - quán quân mới của bộ môn trượt băng nghệ thuật của thế vận hội năm nay..”
Trình Khiết hoàn toàn vui mừng vì biết được Giản Tuyết Ngưng nhất định sẽ chiến thắng, cùng lúc đó trên hàng ghế khán giả Vương Diệc Thần nhìn cô nhận giải mà thầm mỉm cười.
“Cậu là giỏi nhất, Tuyết Ngưng.//”
Giản Tuyết Ngưng nhận huy chương quán quân và á quân không ai khác là Jung Min Yeon. Một ngày thi đấu của bộ môn trượt băng nghệ thuật đã trôi qua trong sự hò reo, cuối giờ Giản Tuyết Ngưng ở lại sân băng mà thầm nhủ..
“[Mẹ, con gái đã làm được rồi. Mẹ có nhìn thấy không?]”
Kim Yến Yến vì lịch trình nên không thể ở lại cùng ăn mừng với Giản Tuyết Ngưng. Cô vừa quay lại tính về nhà thì chợt Vương Diệc Thần cầm trên tay bó hoa hồng xanh đi tới khiến cô tò mò..
“Chúc mừng em đã giành quán quân, không hổ là em. Hoa này tặng em.!”
Giản Tuyết Ngưng hơi e ngại vì người đàn ông trước mặt, còn Vương Diệc Thần không khỏi bất ngờ vì cô lại không biết anh là ai..
“Anh là Vương Diệc Thần..”
Cái tên dường như đã gợi được trí nhớ của Giản Tuyết Ngưng..
“Anh là tiền bối cùng công ty với Yến Yến?”
“Đúng vậy.”
“Anh tặng tôi hoa hồng xanh là có ý gì?”
Vương Diệc Thần giữ nét điềm tĩnh mà hồi đáp lại Giản Tuyết Ngưng..
“Đầu tiên là chúc mừng em đạt quán quân hôm nay, thứ hai là muốn ngỏ lời với em một việc.”
“..??..”
“Tuyết Ngưng, anh muốn em làm bạn gái của anh. Có được không?”
Một dòng điện xẹt ngang qua người của Giản Tuyết Ngưng biểu đạt cho sự ngạc nhiên trước lời đề nghị từ Vương Diệc Thần, còn anh thì lại là lần đầu tiên phá vỡ quy tắc của một chàng trai lạnh lùng trong mắt người khác mà tỏ tình với Giản Tuyết Ngưng..