“Tiểu Ngưng. Em đã tập đã ngày lẫn đêm rồi, nếu em cứ suy nghĩ về kỹ thuật xoay vòng đó thì sẽ ảnh hưởng không tốt đâu.”
“…”
Giản Tuyết Ngưng như đã hiểu ý của Trình Khiết nên được chị cho phép về nhà. Trên đường về, Giản Tuyết Ngưng ghé vào siêu thị mua một ít đồ dùng nhưng hầu như mọi người đều nhận ra thân phận mà xì xào bàn tán …
“Nè, người đó có phải là nữ thần trượt băng Giản Tuyết Ngưng không?”
“Đúng rồi, đúng rồi. Là người yêu của Vương Diệc Thần.”
Và như thế một hàng người tấp nập vì Giản Tuyết Ngưng mà cô lại chưa hay biết. Weibo tối đó chỉ vì tin tức của Giản Tuyết Ngưng lập tức lên hot search (lượt tìm kiếm), khiến Vương Diệc Thần đã đọc thấy và liên hệ lại …
“Em nghe …”
Màn hình điện thoại hiển thị người gọi là Vương Diệc Thần nên Giản Tuyết Ngưng không ngần ngại mà bắt máy …
“Tuyết Ngưng, em đang ở siêu thị à?”
“Thần giao cách cảm hay sao mà anh biết thế?”
Vương Diệc Thần giải thích lý do thì Giản Tuyết Ngưng vào weibo đọc tin tức mới phát hiện xung quanh.
“Em mải suy nghĩ quá nên không để ý …”
Giản Tuyết Ngưng gác điện thoại sang một bên rồi nhanh chóng thanh toán tiền về nhà. Song song đó, Vương Diệc Thần vừa lướt weibo vừa tủm tỉm cười vì những hình ảnh chụp trộm từ người hâm mộ.
“Thần, chuẩn bị quay thôi.!”
“Vâng.”
Chương trình ghi hình hoàn thành đến gần khuya và chờ hậu kỳ chỉnh sửa, Vương Diệc Thần liền hỏi quản lý Hùng lịch trình của hai ngày tới …
“Anh, thứ sáu này có trống khung giờ nào không?”
“Sao thế?”
Quản lý Hùng đã thầm đoán rằng Vương Diệc Thần muốn hẹn hò với người đó …
“Là ngày thi đấu mới của Tuyết Ngưng, em muốn đến cổ vũ.”
Quản lý Hùng tiếp tục thở dài nhưng vẫn cố gắng sắp xếp giúp Vương Diệc Thần. Cùng lúc, Lộ Nghiên đang tham gia quay một bộ phim điện ảnh nên trong giờ nghỉ đã lướt thấy tin tức của Giản Tuyết Ngưng.
“Nè. Cô đọc tin tức chưa? Tối qua tôi ở ngay siêu thị, và gặp được nữ thần đó.”
“Thật hả?”
Nhân viên công tác nói chuyện to nhỏ khiến Lộ Nghiên chú ý …
“Ngoài đời cô ấy còn đẹp hơn trên hình nhiều đấy, nếu cô ấy mà gia nhập giới giải trí chắc sẽ có rất nhiều tài nguyên.”
“Thật ngưỡng mộ quá.!”
Lộ Nghiên có một phần không hài lòng khi nghe được những lời nhận xét như thế. Một người sinh ra đã có tất cả, còn một người thì lại phải cố gắng nỗ lực mới có được ngày hôm nay.
“Lộ Nghiên. Bắt đầu cảnh quay tiếp theo thôi.//”
“Vâng.”
Tại tập đoàn Quan thị trên tòa nhà cao nhất, Quan Kính Khải đang xem lại những tin tức trên weibo về Giản Tuyết Ngưng vừa qua …
“Đẹp thật.//”
Đột nhiên, trợ lý riêng gõ cửa vào báo cáo lại tình hình cho Quan Kính Khải …
“Quan tổng, đã đặt vé rồi.”
Quan Kính Khải gật đầu xác nhận, nhưng lại khiến cho trợ lý riêng đặt dấu chấm hỏi …
“Quan tổng, vì sao anh lại quan tâm đến người đó đến thế ạ?”
“Yêu từ cái nhìn đầu tiên đấy.”
Trợ lý riêng của Quan Kính Khải khá bất ngờ khi một người luôn thay người yêu như thay áo lại nói yêu từ cái nhìn đầu tiên …
“Cậu không thấy cô ấy tựa như băng thanh ngọc khiết, khiến người khác vừa gặp đã yêu sao?"
“Hở?”
Quan Kính Khải nhớ lại lần đầu gặp Giản Tuyết Ngưng là khi cô ra tay giúp đỡ cho hai bà cháu nọ, và hình ảnh đó đã va vào ánh mắt của anh khiến anh nhớ mãi không quên …
“Nhưng mà cô ấy dường như đang hẹn hò với ca sĩ Vương Diệc Thần, như vậy có phải …?!”
“Hẹn hò thì cũng có thể chia tay, chỉ cần không phải là vợ người khác đều không sao.”
Tới ngày thi đấu thể thao mới, ba Giản và gia đình họ Trương đều có mặt cổ vũ. Kim Yến Yến vướng lịch trình quan trọng nên không thể tham gia.
“Mọi người đều tới rồi ạ?”
Trong phòng nghỉ của từng tuyển thủ sẽ được người thân thăm hỏi nên ba Giản, ba mẹ Trương và Trương Vũ Chí đều đến góp phần …
“Tiểu Ngưng, chúc con thi đấu thật tốt nhé.!”
“Vâng. Con cảm ơn cô.//”
Một hồi sau, trong phòng chỉ còn lại Giản Tuyết Ngưng và Trương Vũ Chí …
“Cậu ta không đến cổ vũ em à?”
“Anh ấy có lịch trình nhiều mà, không sao đâu.//”
Bất chợt có tiếng gõ cửa và người bên ngoài là nhân viên giao hàng đến giao một bó hoa với ý nghĩa mừng chiến thắng gửi đến Giản Tuyết Ngưng …
“Xin hỏi, người gửi là ai thế?”
“Tôi chỉ nhận đặt giao qua app nên chưa có được thông tin cụ thể, xin lỗi nhé.!”
Giản Tuyết Ngưng cảm ơn và trở lại phòng với nét mặt không vui khiến Trương Vũ Chí để ý …
“Có người tặng hoa mà em lại không vui sao?”
“Không biết. Gần đây em hay nhận những bó hoa như thế này nhưng đều không biết được người gửi là ai nên …”
Trương Vũ Chí cảm nhận được sự lo lắng của Giản Tuyết Ngưng nên đã dùng hành động trấn an …
“Đừng lo lắng. Anh sẽ tìm hiểu thử giúp em, sắp tới giờ thi đấu rồi. Tập trung và cố gắng nhé.!"
“Được. Cảm ơn anh.”
Vương Diệc Thần được quản lý Hùng sắp xếp nghỉ hai tiếng nên anh cố gắng đến nhà thi đấu nhanh nhất, tuy lần trước Giản Tuyết Ngưng đã nói không sao nhưng với cương vị là bạn trai thì anh vẫn muốn đến tận nơi để cổ vũ cũng như có thể ăn mừng được chiến thắng của cô.