• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Ý Phương vốn đã thầm mến Vương Diệc Thần từ khi anh còn là thành viên nhóm nhạc hoạt động ở Hàn Quốc và tách ra solo đến nay, dù đã từng hay tin anh hẹn hò với người khác nhưng cô vẫn một lòng. Trong đêm hội, Vương Diệc Thần chỉ chăm chú nhìn về hướng Giản Tuyết Ngưng đang đeo khăn che mặt tuy lạ nhưng lại rất phù hợp với trang phục hiện tại của cô …

“Chào mừng các vị đã đến buổi đấu giá từ thiện ngày hôm nay. Tôi là Tonny, là người tổ chức chính của bữa tiệc này.”

Tonny mở màn với lời phát biểu giới thiệu sẽ hơi dài dòng nên Giản Tuyết Ngưng tìm cớ ra ngoài và Vương Diệc Thần đã nhìn thấy nên cũng đứng dậy theo. Nơi tổ chức tiệc là một nhà hàng lớn với khuôn viên rộng rãi thoáng mát ở ngoài và cũng là nơi phù hợp cho nhiều cặp đôi thổ lộ …

“Tiểu Ngưng. Em cũng ở đây?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc từ đằng sau, nên Giản Tuyết Ngưng từ từ xoay người hồi đáp …

“Vâng. Ba em có việc nên em đi thay, không nghĩ là anh cũng ở đây?”

“Cháu gái của ngài Tonny – tiểu thư Fiona đích danh mời nên anh và chị Đổng Linh mới tham dự.”

Giản Tuyết Ngưng nhận được lý do thì im lặng, riêng Vương Diệc Thần lại tiến thêm một bước …

“Anh …”

“Diệc Thần.”

Lời nói chưa biểu đạt hết thì đã bị Tôn Ý Phương kêu tên, Giản Tuyết Ngưng muốn rời đi nhưng Vương Diệc Thần lại níu lấy bàn tay như không muốn cô trốn tránh.

“Sao anh lại ra ngoài này rồi thế?”

Ánh mắt của Tôn Ý Phương hướng sang Giản Tuyết Ngưng đang đeo khăn che mặt chỉ để lộ đôi mắt to tròn của mình …

“Vị này là …?!”

“À tôi bị lạc đường, xin phép.”

Giản Tuyết Ngưng nhanh chóng thoát khỏi bàn tay của Vương Diệc Thần mà không nói thêm một lời.

“Anh quen cô ấy hả?”

“Tiểu thư tìm tôi có việc gì không?”

Tôn Ý Phương kéo Vương Diệc Thần vào trong mà gặp các vị lãnh đạo có tiếng ở mọi ngành nghề.

“Đúng là em chưa thể quên được anh ta nhỉ?”

Quan Kính Khải lên tiếng dò hỏi nhưng đổi lại chỉ là sự trầm ngâm ngầm xác nhận đồng ý từ Giản Tuyết Ngưng, Reina bên cạnh chỉ lẳng lặng nhìn theo …

“Anh không suy nghĩ lại chuyện của bản thân trước khi nói về chuyện của tôi à?”

Quan Kính Khải ngại ngùng nhìn về phía Reina mà cười trừ, sau đó người dẫn chương trình bắt đầu phần đấu giá của bữa tiệc đêm nay. Nhiều món đồ cổ hay những bộ sưu tập đáng quý đều được đem ra đấu và số tiền đấu được sẽ được chia ra từ thiện ở các vùng ven xa xôi hoặc các trại mồ côi để giúp đỡ các em nhỏ và nhiều người già không còn người thân bên cạnh …

“Vâng. Kết thúc buổi đấu giá từ thiện ngày hôm nay, với đơn vị góp công lớn nhất là tập đoàn Trương thị và tập đoàn Quan Thị.”

Mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay đón chào khi Quan Kính Khải và Trương Vũ Chí bước lên khán đài …

“Reina, cảm ơn cô vì hôm nay đã giúp tôi nhé.!”

“Không có gì. Nếu tôi có thể làm được gì cho tiểu thư cũng là vinh dự của tôi mà.”

Trương Vũ Chí bước tới chỗ của Giản Tuyết Ngưng khiến Vương Diệc Thần có phần nheo mày …

“Tiểu Chí. Sao lúc nãy em không thấy anh?”

“Anh tới trễ nên đã ở bên ngoài một lúc.”

Bất chợt, người dẫn chương trình nhận được thông tin mật nên tiếp tục lên tiếng …

“Thưa các vị. Tôi vừa được biết là tiểu thư của tập đoàn Giản thị hay còn được gọi là nữ thần sân băng – Giản Tuyết Ngưng cũng có tham dự buổi đấu giá hôm nay, nếu được nhờ cô xuất hiện gửi lời chào được không?”

Giản Tuyết Ngưng không nghĩ rằng mình lại bị lộ sớm như vậy, cái tên quen thuộc đã khiến nhiều khách mời xôn xao …

“[Giản Tuyết Ngưng? Cô ta ở đây sao?]”

Trương Vũ Chí thay mặt Giản Tuyết Ngưng nhanh chóng giải vây, còn cô thì cùng Quan Kính Khải và Reina ra về trước, Vương Diệc Thần lại cảm thấy tiếc nuổi khi chưa nói chuyện nhiều với cô.

“Thần, lát em đưa tiểu thư Fiona về được không? Chị có công việc sau đó phải đi giải quyết.”

“Em xin lỗi. Em cũng có việc rồi, nhờ chị xử lý.!”

Vương Diệc Thần nhanh chóng đuổi theo Giản Tuyết Ngưng khiến Tôn Ý Phương trông thấy, bỏ lại Đổng Linh khó xử.

“Vậy nhờ anh đưa Reina về trước nhé, tôi tự về được rồi.//”

“Được. Tôi liên hệ em sau.!”

Reina lịch sự chào tạm biệt và cùng lên xe Quan Kính Khải rời đi. Khi xe của Quan Kính Khải đã đi xa thì Giản Tuyết Ngưng mới bắt xe về, nhưng tài xế còn chưa khởi động bánh lái thì đã có một nhóm người trông như xã hội đen đến chặn đường khiến tài xế hoảng sợ.

“Các người muốn làm gì?”

“Giao lại cô gái đang ngồi trong xe, đổi lại sẽ được an toàn.//”

Giản Tuyết Ngưng không muốn người tài xế bị liên lụy nên chủ động xuống xe đối mặt và xảy ra một trận tranh chấp. Vương Diệc Thần ra ngoài vừa nhìn thấy liền tới cứu nguy, một tên trong số đó lấy ra một con dao gâm nhỏ hướng thẳng tới người con gái đang cố gắng chống trả … Hự …

“Thần …”

Con dao đâm thẳng vào sâu vùng bụng khiến máu tuôn không ngừng, nhóm xã hội đen phát hiện mình đâm chết người nên liền tháo chân bỏ chạy …

“Thần, anh cố lên. Em gọi cấp cứu.!”

“Tiểu Ngưng, anh … muốn nói với em …”

Giản Tuyết Ngưng đỡ lấy Vương Diệc Thần không ngừng lo sợ, lo sợ sẽ mất đi anh mãi mãi …

“Em biết rồi. Em sẽ tha thứ toàn bộ, không quan tâm chuyện quá khứ nữa. Anh nhất định phải cố gắng cho em …//”

Tiếng xe cấp cứu từ xa vang đến khiến nhiều người bên trong sảnh chú ý, ngay cả Đổng Linh cũng thế. Nhưng khi bà nhìn ra trông thấy người đang được đặt trên cán băng là Vương Diệc Thần liền bỏ lại mọi thứ mà xông ra ngoài …

“Tiểu thư. Thần làm sao thế?”

“Chị lên xe trước đi. //”

Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh đến bệnh viện, ngồi trên xe có Giản Tuyết Ngưng và Đổng Linh cùng một điều dưỡng hỗ trợ. Từ khi lên xe, dù đã hôn mê nhưng bàn tay của Vương Diệc Thần vẫn nắm chặt lấy bàn tay của Giản Tuyết Ngưng vì sợ rằng cô sẽ tiếp tục rời bỏ anh mà đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK