“Cậu đây không phải sẽ là rể của Hạ gia sao? Cậu muốn một chân đạp hai thuyền à?”
Chỉ một câu nói đã khiến cho Dịch Trọng Khiêm cứng họng, nhưng vẫn điềm đạm hồi đáp …
“Công ty của ba cháu gặp chút khó khăn nên ông đã tìm nguồn vốn cứu trợ cho công ty, tuy nhiên với điều kiện là hai bên gia đình trở thành thông gia. Ban đầu, cháu không muốn phật ý ba cháu nhưng trải qua nhiều ngày cháu mới hiểu rằng cháu đã quá phụ thuộc vào Hân Hân nên cháu không muốn bỏ lỡ cô ấy.”
“Nói vậy, chẳng khác nào cậu xem con gái tôi là dự phòng.?”
Dịch Trọng Khiêm cố gắng bào chữa, Giản Hân Hân thì lại muốn bênh vực bạn trai của mình …
“Mẹ, anh ấy vốn không có ý đó đâu.//”
“Đúng đó cô, cháu không bao giờ coi Hân Hân là dự phòng cả. Cô đừng hiểu lầm.//”
Giản Hân Hân nhìn sang hướng Giản Tuyết Ngưng và Giản Trữ Luân đang cười thầm một bên mà cầu cứu giải nguy …
“Wow, trái cây này anh mua ở đâu thế?..”
Giản Tuyết Ngưng ngây thơ lên tiếng khiến Dịch Trọng Khiêm thẫn thờ trả lời …
“Nếu em thích thì anh gửi địa chỉ qua.”
“Được đấy, sắp tới là ngày giỗ của mẹ nên em cũng muốn chuẩn bị một chút.”
Vỏn vẹn một câu hỏi đã thay đổi khung cảnh khó xử, ông cố Giản cũng phụ giúp mà nói đỡ vài câu.
“Được rồi, nếu cậu ta thật lòng thì chờ xem biểu hiện của cậu ấy đi. Đừng làm khó người ta nữa.//”
“Cảm ơn ông cố.!”
Mọi người cùng nhau nói giúp cho Giản Hân Hân và Dịch Trọng Khiêm nên dì út mới tạm thời cho qua, sau đó cùng chờ ăn một bữa cơm với nhau. Lúc này, Giản Trữ Luân gặp riêng Dịch Trọng Khiêm bàn chuyện …
“Nghe nói anh đang có dự án muốn thu hút nhà đầu tư? Có thể chia sẻ với tôi không?”
“Anh muốn đầu tư?”
Giản Trữ Luân cười nhẹ mà ra hiệu với gương mặt hướng về phía Giản Tuyết Ngưng …
“Là ý kiến của Tiểu Ngưng đấy, dù tôi đang quản lý với tư cách giám đốc chính nhưng việc điều hành thì phụ thuộc vào con bé. Nghe sơ qua dự án thì tôi cũng có hứng thú, nên anh tiện chia sẻ chứ?”
“Đương nhiên. Nếu được tập đoàn Giản thị đầu tư thì dự án này sẽ sớm ngày thành công rồi.”
Hai người đàn ông của công việc lại tìm được câu chuyện để nói với nhau, mặt khác hai chị em thì lại bàn sang chuyện khác …
“Chị. Chị nghĩ Khiêm từ chối hôn sự kia sẽ có ảnh hưởng gì không?”
“Có thể có hoặc có thể không.”
Giản Hân Hân bắt đầu suy nghĩ viễn vong thì Giản Tuyết Ngưng nhìn sắc mặt của cô mà tiếp lời …
“Mà cho dù có thì em nghĩ Giản thị chúng ta dễ bắt nạt à?”
Giản Hân Hân như được tiếp thêm sinh lực mà cười nói …
“Đúng đấy. Ai dám đụng đến Giản thị chúng ta? Hihi…”
Một hồi sau, với sự xuất hiện của Đinh Nhất Hoằng và Vân Ngọc Ly thì cả nhà bắt đầu dùng cơm …
“Tiểu Ngưng, ngày giỗ của mẹ … cháu dự định làm như thế nào?”
Giản Tuyết Ngưng nhớ đến việc đã tính với Vương Diệc Thần rồi nhẹ nhàng hồi đáp …
“Ngày đó, cháu muốn nhờ mọi người gặp nhà của Thần ạ … vì cháu và anh ấy đã đính hôn với nhau, nên cháu nghĩ hai bên gia đình cũng nên sớm chào hỏi.”
Anh em khác thì cùng nhau cười mỉm vì đã thấy tin tức trên weibo, chỉ riêng người lớn thì có hơi bất ngờ.
“Mọi người thì có lẽ không có ý kiến rồi nên hai đứa thấy hợp thì cứ sắp xếp.”
“Sắp xếp chuyện gì vui mà không cho con hay thế?”
Tiếng nói của Giản Minh từ ngoài vọng vào khiến mọi người có phần không vui …
“Đang bàn ngày giỗ của mẹ Tiểu Ngưng thôi.”
“Ồ. Dù gì con cũng là chú chồng của mẹ Tiểu Ngưng, ba không định cho con biết à?”
Ông cố Giản im lặng thì những người khác cũng im lặng theo, chợt Giản Tuyết Ngưng buông hạ đôi đũa…
“Nếu cho ông biết thì ông có thể làm gì?”
“Tiểu Ngưng, đừng vô lễ.”
Giản Tuyết Ngưng xin phép trở về phòng và các thành viên cũng dần dần rời đi, chỉ còn lại ông cố Giản và Giản Minh. Bên ngoài, Giản Hân Hân tiễn Dịch Trọng Khiêm ra về …
“Vậy anh về cẩn thận nhé.”
“Được, anh sẽ gọi cho em sau.”
Cùng lúc đó, Giản Trữ Luân trong phòng đang bàn việc với Giản Tuyết Ngưng …
“Anh đã xem qua một phần dự án của Trọng Khiêm, khá là đầy đủ. Nếu đầu tư ắt sẽ thu về lợi nhuận, em thấy sao?”
“Lợi nhuận không là vấn đề, chủ yếu là giúp công ty của ba anh ấy vượt qua khó khăn thôi.”
Giản Trữ Luân báo cáo xong thông tin liền rời phòng, sau đó Giản Tuyết Ngưng nhận được cuộc gọi video từ Vương Diệc Thần …
“Làm gì đó?”
Nhìn thấy gương mặt tươi tắn của Vương Diệc Thần phía bên màn hình còn lại khiến Giản Tuyết Ngưng vui lây theo và cùng nhau nói chuyện cả đêm. Sáng hôm sau, Giản Tuyết Ngưng vừa thức dậy để xuống ăn sáng với ông cố Giản …
“Chào buổi sáng, ông cố.”
“Chào buổi sáng. À, tối qua A Minh có nói với ông là hôm nay sẽ để Bảo Đăng vào tập đoàn học việc.”
Giản Tuyết Ngưng chỉ gật đầu cho qua nhưng lại bị ông cố Giản ép thêm.
“Nên hôm nay cháu cũng tới tập đoàn đi.”
“HẢ?”
Giản Tuyết Ngưng muốn sặc thức ăn vì lời nói từ ông cố Giản …
“Cháu tới làm gì? Ở đó cũng có Trữ Luân và chú Nguyên mà?"
“Nói thật, ông không yên tâm lắm nên muốn nhờ cháu đến xem tình hình.”
Giản Tuyết Ngưng thở dài một hơi rồi đồng ý với lời nhờ vả của ông cố Giản, sau khi ăn sáng cô chuẩn bị đến tập đoàn Giản thị. Lần đầu vô tình khi đến nơi, vì cả đêm mải nói chuyện với Vương Diệc Thần nên cô lại quên sạc pin không thể gọi cho Giản Trữ Luân.
“Xin chào, cô cần hỗ trợ gì?”
Giản Tuyết Ngưng tiến vào bộ phận lễ tân hướng dẫn và được một nhân viên xinh đẹp hỏi thăm …
“Xin chào, có thể liên hệ Giám đốc Giản Trữ Luân giúp tôi được không?”
Nhân viên lễ tân không khỏi tò mò mà nhìn một Giản Tuyết Ngưng trông bình thường trước mặt …
“Xin lỗi, nếu không có hẹn trước thì tôi không giúp được.”
“Cô chỉ cần nói có người quen muốn gặp là anh ấy sẽ biết.”
Nhân viên lễ tân cảm thấy chán ghét vì tưởng Giản Tuyết Ngưng là loại người bắt quàng làm họ nên khó chịu ra mặt …
“Giám đốc của chúng tôi không phải người muốn gặp là nói gặp được đâu, mời cô về cho.”
Giản Tuyết Ngưng điềm tĩnh cảm ơn rồi đến chỗ ngồi dành cho khách chờ đợi và bị cô nhân viên lễ tân kia chỉ chỏ với các nhân viên còn lại. Một hồi sau, Giản Bảo Ngọc huênh hoang bước vào và được nhân viên đó nhiệt tình chào đón, vô cùng khác xa với cách giao tiếp với cô khi nãy.