“Giản tiểu thư trông hạnh phúc nhỉ?”
Quan Kính Khải chỉ ậm ừ cho qua thì nhân viên điều dưỡng thông báo đến tên của Reina …
“Cô xem, thai nhi đã bắt đầu có tay chân rồi này. Theo như trên hình, khả năng con trai là rất lớn nhé.”
“Bé khỏe mạnh là em vui rồi …//”
Kết thúc lượt khám, Reina và bác sĩ khoa cùng ra ngoài thì Quan Kính Khải ngồi dậy tiến tới …
“Đây là ba của bé à?..”
“Vâng. Vợ tôi và bé cảm ơn bác sĩ đã chăm sóc, về sau tôi và mẹ bé sẽ thường xuyên đến tái khám.”
Quan Kính Khải lên tiếng xác nhận và tạo thiện cảm đến bác sĩ khoa, sau đó cùng Reina ra về …
“Kết quả tốt chứ?”
“Rất tốt, bác sĩ nói có khả năng lớn là con trai.”
Quan Kính Khải mừng thầm và dịu dàng đưa Reina lên xe, lúc này cô lại chợt cảm thấy cả hai thật sự như vợ chồng mà tham lam muốn được những ngày như này nhiều hơn. Mặt khác, Giản Tuyết Ngưng phải ngay lập tức trở về nhà chính sau cuộc gọi của Giản Trữ Luân với tâm trạng không mấy vui vẻ …
“Sao rồi? Anh gọi cho Tiểu Ngưng chưa?”
Đinh Nhất Hoằng lo lắng hỏi han đến Giản Trữ Luân …
“Anh gọi rồi, con bé đang về. Nhưng mà không nghĩ rằng Hân Hân lại làm chuyện lớn như vậy.//”
Giản Hân Hân – em gái út của anh em nhà họ Giản, vốn đang du học tại nước ngoài nhưng lại bị mẹ của mình là Giản Thi Xuân ép đính hôn với một người khác nên cô hoàn toàn không đồng ý. Giờ đây lại nói rằng cô đã kết hôn và về nước cùng chồng khiến mẹ cô vô cùng tức giận. Đúng lúc, Giản Tuyết Ngưng đã về đến và ảm đạm bước vào nhà với ánh mắt như viên đạn nhìn Giản Trữ Luân …
“Xin lỗi vì đánh thức em, anh quên là gần sáng em mới ngủ được.”
Giản Trữ Luân và mọi người cũng đều thấy tin trên weibo nên biết được chuyện hẹn hò của Giản Tuyết Ngưng và Vương Diệc Thần …
“Vậy anh gọi tôi về là có việc gì?”
“Là Hân Hân đó. Con bé dẫn về một người đàn ông lạ nói là chồng của mình nên ông cố kêu anh gọi em về xử lý …”
Giản Tuyết Ngưng có phần tò mò mà hỏi ngược lại …
“Chồng? Chẳng phải Hân Hân vẫn còn là sinh viên à? Với lại chuyện này thì kêu tôi giải quyết làm sao, tự con bé chọn mà?”
“Khổ nỗi người được gọi là (chồng) đó lại chỉ là một người không có danh tiếng nên dì út làm căng lên đấy, em vào xem là biết.”
Giản Tuyết Ngưng thở dài mà theo chân Giản Trữ Luân vào phòng lớn, vừa bước vào thì cô lại trông thấy người quen …
“Dịch Trọng Khiêm?”
“Tiểu Ngưng?”
Giản Hân Hân cùng mọi người khá ngạc nhiên khi Dịch Trọng Khiêm và Giản Tuyết Ngưng có quen biết nhau …
“Hai người quen biết nhau sao?”
Dịch Trọng Khiêm khẽ ừ một tiếng, mẹ của Giản Hân Hân thấy vậy liền hỏi thăm …
“Tiểu Ngưng quen người này à?”
“Vâng. Anh ấy là người tốt, cháu có thể đảm bảo.”
Giản Hân Hân có lẽ cho rằng mối quan hệ giữa hai người không hẳn là bạn, chợt ông cố Giản lên tiếng …
“Được rồi, nếu Tiểu Ngưng có quen biết với cậu ta thì cháu cũng nên đồng ý đi. Dù gì Hân Hân đã không còn nhỏ nữa mà.”
Mẹ Xuân vẫn còn tức giận và thất vọng nên về phòng trước cùng ông cố Giản …
“Hân Hân, em lên nói chuyện lại với dì út đi. Dì ấy làm vậy cùng vì quá thương em thôi.//”
“Vâng.”
Mọi chuyện đã êm dịu nên Giản Trữ Luân và Đinh Nhất Hoằng đồng ý về lại công ty làm việc, mặt khác Dịch Trọng Khiêm và Giản Tuyết Ngưng cùng nói chuyện riêng …
“Anh và Hân Hân là thế nào vậy?”
“Chuyện dài lắm. Từ sau lần tạm biệt với em thì anh và gia đình có chút cải vã nên đã dọn ra ngoài làm riêng, trong quá trình mở công ty thì tình cờ gặp Hân Hân. Cô ấy khá hứng thú với chuyên ngành của anh nên đồng ý làm nhân viên đầu tiên và cùng phát triển công ty, chợt cô ấy nhờ anh đóng giả làm vợ chồng một thời gian để mẹ cô ấy không ép hứa hôn nữa nên anh mới có mặt ở đây.”
Giản Tuyết Ngưng giả vờ gật gù như đã hiểu nhưng lại nở một nụ cười nghi ngờ …
“Vậy công ty của anh hoạt động về lĩnh vực gì?”
“Công nghệ thông tin, em cũng biết khi xưa anh vẫn yêu thích ngành này mà.”
Trời dần chuyển tối nên Dịch Trọng Khiêm được ông cố Giản mời ở lại cùng ăn cơm với gia đình, trong lúc chờ đợi thì Giản Hân Hân nhỏ nhẹ hỏi thăm …
“Chị ấy … là bạn gái cũ mà anh từng nhắc đến đúng không?”
“Đúng vậy. Bây giờ chỉ là bạn bè tốt thôi, cô yên tâm.///”
Giản Hân Hân im lặng sau câu trả lời của Dịch Trọng Khiêm và thoáng chút ghen tị, riêng Giản Tuyết Ngưng thì về phòng ngủ bù đến khi người làm gọi ăn tối thì cô mới chuẩn bị xuống nhà …
“Tiểu Ngưng. Cháu không định dọn về đây ở à, đi đi về về lại mất sức?”
“Không sao đâu ông. Cháu không muốn để nhà của mẹ bỏ trống, vả lại có ba cháu ở đó mà.”
Sau bữa tối, Dịch Trọng Khiêm xin phép về nên được Giản Hân Hân ra tiễn.
“Anh có hối hận không? Khi quyết định chia tay chị ấy, về mọi mặt thì chị ấy luôn đứng nhất và luôn được nhiều người yêu mến …”
Dịch Trọng Khiêm nhìn vào biểu cảm ưu sầu của Giản Hân Hân …
“Hiện tại thì cô ấy đã tìm được hạnh phúc của riêng mình, hối hận thì cũng đã qua. Dù gì bây giờ tôi cũng đã có người mình để ý rồi.”
Vừa dứt lời thì Dịch Trọng Khiêm thầm mỉm cười và lên taxi rời đi, chỉ để lại một Giản Hân Hân chói lên một tia hy vọng.
“Em thích anh ấy à?”
Giản Hân Hân giật mình khi nghe tiếng nói từ Giản Tuyết Ngưng …
“Nhìn biểu cảm của em vậy là chị nói đúng rồi, nên em mới đưa ra yêu cầu muốn anh ấy giả vờ đóng vai vợ chồng với em?”
“Là anh ấy nói với chị?”
Giản Hân Hân hơi lo lắng nếu chuyện này để mẹ cô biết được thì hỏng việc, nên dù muốn dù không cô cũng phải tìm cách ngăn cản Giản Tuyết Ngưng.