• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giản Tuyết Ngưng vẫn không ngừng thắc mắc về sự xuất hiện của Vương Diệc Thần nên luôn gặng hỏi..

“Anh chưa trả lời vì sao anh lại tới đây? Không phải mừng sinh nhật em thôi đó chứ?”

“Phần lớn chính là vì sinh nhật của em, còn lại là anh cũng có lịch trình dự lễ thời trang vào ngày mai nên anh đã sắp xếp tới trước vài ngày. Nhưng mà anh nhắn tin hay gọi điện thì em lại không trả lời nên anh đành phải nhờ chị Khiết tìm cách đưa em ra ngoài..”

Giản Tuyết Ngưng nhớ đến việc bị lộ ảnh nên dừng lại mà hỏi Vương Diệc Thần..

“Vậy công việc của anh thế nào? Có ảnh hưởng gì sau chuyện đó không?”

Vương Diệc Thần vẫn nắm chặt lấy bàn tay ấm áp của Giản Tuyết Ngưng mà nhẹ nhàng hồi đáp..

“Em yên tâm. Sau này sẽ không còn ai ngăn cản chúng ta nữa đâu, anh đã nói mọi chuyện rõ ràng với chị Linh và nhận được sự đồng ý từ chị ấy rồi.!”

Giản Tuyết Ngưng nhìn Vương Diệc Thần kiên quyết vào tình cảm này khiến cô hơi tự ti..

“Tại sao vậy? Em không xứng với tình cảm của anh, luận về danh tiếng hay thân phận hoặc tính cách thì chúng ta hoàn toàn trái ngược nhau..”

“Lần đầu tiên nhìn thấy em thi đấu và đoạt giải, thì anh đã xác định ngoài em ra anh sẽ không yêu thêm một ai khác. Em hoàn toàn xứng đáng, Tuyết Ngưng.!"

Trong lòng Giản Tuyết Ngưng nhiều tháng qua đến khi gặp lại Vương Diệc Thần thì đã có quyết định cho mối quan hệ này, cả hai nắm tay không rời cùng đi bộ ngay trên phố Paris. Và hình ảnh này đã nhanh chóng gây bão weibo và các mạng xã hội, leo lên hot search..

“Bị phát hiện rồi.//”

Vương Diệc Thần đọc tin tức trên weibo và đưa lại cho Giản Tuyết Ngưng xem..

“Vậy xác nhận hay im lặng đây?”

Một hồi sau, cả hai bấm theo dõi weibo cho nhau như một lời xác nhận khiến cộng đồng mạng một phen hú hét. Ngay lập tức, weibo của Giản Tuyết Ngưng tăng chóng mặt. Bạn bè và người thân sớm nhận được tin và chúc mừng..

“[Đúng là cô ấy rồi.//]”

Lộ Nghiên vừa vui vừa buồn nhưng vẫn chúc phúc cho Vương Diệc Thần và chôn giấu tình cảm bấy lâu dành cho anh..

Bản thân Giản Tuyết Ngưng đã là một người tài sắc vẹn toàn không xì căng đan, lại còn là nữ thần sân băng đạt nhiều giải lớn cho nước nhà nên profile chuẩn không cần chỉnh. Anti-fan hay sesang-fan hầu như không tìm được thông tin tiêu cực, ngược lại cả hai còn được ủng hộ rất nhiều..

“Anh có câu hỏi này được không?”

Giản Tuyết Ngưng khẽ gật đầu ngoan ngoãn nghe Vương Diệc Thần đặt câu hỏi..

“Tại sao ban đầu em lại từ chối anh ngay thế? Trước đây anh nghe Yến Yến nói em có thành kiến với giới giải trí à?”

“Đúng vậy. Một phần cũng là vì mẹ của em, bà vốn là một diễn viên tiềm năng nhưng lại muốn phát triển ở mảng trượt băng nghệ thuật. Ba của em một mực phản đối mẹ chuyển nghề nên trong một phút lầm lỡ, ông đã ngoại tình với người khác mà người phụ nữ đó lại là một diễn viên chuyên đi bằng cửa sau tạo điều bịa đặt, kêu gọi nói xấu về mẹ trên mạng xã hội khiến bà trầm cảm mà tự tử.”

Giản Tuyết Ngưng kể chuyện với vẻ mặt man mán buồn nên Vương Diệc Thần càng nắm chặt tay cô hơn.

“Xin lỗi, làm em nhớ đến chuyện buồn.”

“Không sao. Bây giờ đã đỡ hơn ban đầu rồi.//”

Hôm sau, Vương Diệc Thần tham dự tuần lễ thời trang với tư cách đại diện thương hiệu Armani mảng thời trang nam. Anh khoác trên người mẫu quần áo được thiết kế riêng và thu hút giới truyền thông với vẻ ngoài lịch lãm..

“This way, please.!”

Nhân viên công tác dẫn Vương Diệc Thần đến hàng ghế đầu, thông tin của buổi thời trang cũng được Giản Tuyết Ngưng cập nhật trên weibo và IG.

“Thế nào? Em không bị fan công kích sau khi cả hai xác nhận hẹn hò chứ?”

“Hình như là không ạ.”

Giản Tuyết Ngưng kiểm tra lại weibo của mình rồi mới báo lại với Trình Khiết..

“Gần đây, có vài thương hiệu thời trang muốn mời em làm đại sứ rất nhiều đấy. Em thấy sao?”

“Vẫn là câu nói ấy../”

Trình Khiết vốn đã biết câu trả lời từ Giản Tuyết Ngưng nên trước đó cũng đã từ chối các thương hiệu, tuy có hơi tiếc nhưng lý do là gì thì có lẽ chỉ có một..

“Tiểu Ngưng. Chị mới nhận được thông tin, nhà tài trợ chính cho ngày thi đấu sắp tới là Dịch Trọng Khiêm đấy.”

“Là anh ta?”

Dịch Trọng Khiêm_CEO của Kitens và là bạn trai cũ của Giản Tuyết Ngưng. Hiện anh đang là người đàn ông nổi bật trong giới kinh tế thể thao, được lên trang bìa tạp chí nhiều lần.

“Không sao đâu chị Khiết, em và anh ta đã chia tay được ba năm rồi sẽ không ảnh hưởng đến việc thi đấu của em nên chị đừng lo.//”

Cùng lúc, một nam nhân viên phục vụ của khách sạn gõ cửa phòng..

“Excuse me, miss. Có người tìm cô dưới sảnh bảo là bạn của cô.”

Giản Tuyết Ngưng cứ ngỡ là Vương Diệc Thần nên nhanh chóng xuống sảnh khách sạn nhưng khi nhìn thấy người muốn gặp lại tỏ vẻ thất vọng..

“Sao? Thất vọng vì không phải người yêu ca sĩ đó của em à?”

“Nếu không có gì quan trọng thì tôi xin phép..”

Dịch Trọng Khiêm nhẹ nhàng níu lấy cánh tay của Giản Tuyết Ngưng..

“Đã lâu mới gặp lại, em tính đối xử với nhà tài trợ chính như vậy à?”

“Nếu biết trước là anh, thì tôi đã không xuống rồi. Chúng ta của hiện tại chỉ là thí sinh và giám khảo, mong anh tự trọng.”

Dịch Trọng Khiêm từ từ buông lỏng để Giản Tuyết Ngưng rời đi mà thầm cười mỉm..

“[Tính cách vẫn lạnh lùng như ngày nào, mà nhan sắc lại đẹp hơn rồi.!]”

Cách ngày thi đấu tại Pháp chỉ còn lại ba ngày nên Giản Tuyết Ngưng tập trung vào bài tập nhiều hơn, phía Vương Diệc Thần đã hoàn tất các công tác liên quan đến tuần lễ thời trang vừa qua nên anh tranh thủ thời gian qua gặp cô. Khi vừa đến sân băng liền trông thấy hình dáng uyển chuyển chăm chỉ tập luyện tự cô mà tự hào, lẳng lặng ngồi một góc chờ đợi.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK