Cô thoáng hoảng sợ ngồi dậy, sắp buột miệng thét chói tai lại bởi vì một câu nói của người đàn ông mà nghẹn ở trong cổ họng.
"Gả cho tôi!" Giọng nói của người đàn ông mộc mạc mạnh mẽ, mặc dù là đang hỏi cưới, nhưng giọng nói trong trẻo lạnh lùng, không mang theo một chút cảm xúc, làm cho Lâm Thiển Hạ có cảm giác giống như là lãnh đạo đang ra lệnh.
Lâm Thiển Hạ trực tiếp gạt bỏ lời nói điên khùng của người đàn ông, cô nhắm hai mắt lại thật chặt, nhớ lại tối hôm qua mình say mèm cả người đều dựa vào trong người không dính một giọt rượu Vương Mộng Khuê. Vậy tại sao bây giờ cô lại chung phòng với một người đàn ông xa lạ? Hơn nữa còn là cả người không mảnh vải? ?
Cô chính là sợ sẽ xảy ra chuyện say rượu mất lý trí mới cố ý kêu Vương Mộng Khuê đi với cô, nhưng vì sao mình vẫn là nư thế này? Vương Mộng Khuê đang ở đâu? ?
"Tối hôm qua tôi đã tẩy rửa sạch thân thể của em, cạnh giường có quần áo mới, em mau thay đi rồi ăn sáng." Dường như người đàn ông cũng không cần Lâm Thiển Hạ trả lời liền tiếp tục mở miệng, giọng trầm thấp không nóng không giận, sau khi dặn dò xong thì mở cửa đi ra khỏi phòng.
Lâm Thiển Hạ nhìn bóng lưng cao lớn oai phong của người đàn ông, cũng không giống một cô gái bình thường không giữ được mình mà gào khóc, mà bình tỉnh đến hơi đáng sợ. Cô vừa mặc quần áo vừa quan sát xung quanh, phát hiện đây là một phòng trong khách sạn, rất lớn, trang trí cũng rất khác lạ, trực giác nói với cô đây là một căn phòng khách sạn năm sao.
Đi đến phòng ăn ở lầu một, người đàn ông đang ngồi thẳng lưng cạnh cửa sổ trong góc vẫy gọi cô.
Lâm Thiển Hạ đi đến ngồi đối mặt với anh, lúc này mới thấy rõ khuôn mặt của đối phương.
Cô kinh ngạc phát hiện, người đàn ông này có đường nét khuôn mặt rất đẹp, chẳng qua là bị da thịt màu lúa mạch và tính cách mạnh mẽ cả người tản ra hơi lạnh như băng che giấu mà thôi.
Dường như người đàn ông đã ăn rồi, bởi vì trên bàn chỉ chuẩn bị một phần thức ăn sáng, trùng hợp là bình thường Lâm Thiển Hạ cũng rất thích ăn cháo thịt bằm, dĩ nhiên mùi vị ở đây vĩnh viễn cũng không thể so sánh với phòng ăn ở trường học.
"Tôi tên là Tập Vi Lương." Người đàn ông nhàn nhạt mở miệng nói.
Lâm Thiển Hạ không để ý đến anh, chỉ như thế mà húp cháo. Khi cháo ấm từ từ lan ra ở trong cổ họng, suy nghĩ của cô không nhịn được mà trở lại chuyện bất ngờ nhìn thấy Thiệu Hoa Trạch ở siêu thị Gia Nhạc Phúc vào chiều hôm qua.
Thiệu Hoa Trạch là người đàn ông mà Lâm Thiển Hạ thầm mến bảy năm, là tình yêu đầu tiên tù lúc cô 13 tuổi cho tới bây giờ đã hai mươi, trong thời gian này một mình Thiệu Hoa Trạch liền hoàn toàn chiếm lấy trái tim cô.
Khi đó cô nhìn thấy Thiệu Hoa Trạch đã nhiều năm không gặp thì vui vẻ đến nói năng lộn xộn, còn suýt chút nửa khua tay múa chân rồi. Nhưng ngay khi cô muốn hỏi Thiệu Hoa Trạch còn nhớ cô hay không thì một cô gái gợi cảm dáng vẻ thướt tha mềm mại bước đến, hơn nữa còn dịu dàng gọi anh ta là "ông xã" .
Lúc này đầu óc Lâm Thiển Hạ trống rỗng, nhưng thực tế thường thường chính là thiếu hụt đồng cảm hành hạ người. Đang lúc cô cảm thấy tim mình đang bị xé nứt từng chút từng chút một thì lại có một cậu bé khoảng ba tuổi hấp tấp chạy tới, sau đó được Thiệu Hoa Trạch ôm lấy, cái miệng nhỏ nhắn mềm mại còn hôn lên gương mặt tuấn tú cô tưởng nhớ nhiều năm một cái rồi ngọt ngào gọi một tiếng "ba ba" .
Cả người Lâm Thiển Hạ liền giống như bị đóng băng cứng ngắc đứng ở đó không nhúc nhích được, dường như mọi người và mọi vật xung quanh đều không liên quan cô, dường như tiếng động ồn ào xung quanh đẩy cô ra xa thật xa...
Cô không biết rốt cuộc là mình đã tạm biệt một nhà ba người hạnh phúc của Thiệu Hoa Trạch như thế nào, cũng không biết mình đi ra siêu thi như thế nào, chỉ biết là cô ngẩn ngơ đi trở về ký túc xá sau liền kéo bạn cùng phòng kiêm phòng riêng đi đến quán bar mua say.
Cô nhớ lại khi còn bé len lén trốn ở góc phòng nhìn trộm Thiệu Hoa Trạch đã cảm thấy buồn cười; nghĩ đến sau khi anh ta dọn nhà thì mình còn có thể thỉnh thoảng nói bóng nói gió với cha mẹ hỏi thăm anh ta có kết hôn chưa đã cảm thấy lòng chua xót; nghĩ đến trước kia mình còn rất vui vẻ khoe khoang với chị em phòng riêng cô là si tình như thế đã cảm thấy thật đáng buồn.
Thật ra thì có lúc nảy sinh tình yêu là trong nháy mắt. Khi còn bé dù Thiệu Hoa Trạch và Lâm Thiển Hạ là hàng xóm nhưng giữa bọn họ cũng không qua lại nhiều, chẳng qua làngày nào đó vì phải trực mà về trễ nên Lâm Thiển Hạ mới đúng lúc nhìn thấy Thiệu Hoa Trạch đánh cầu trở về, trên người thiếu niên tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, mang theo mùi mồ hôi hơi thở thanh xuân liền giống như một vị thuốc thúc giục để cho đóa hoa nhỏ trong lòng mình đột nhiên nở rộ. Cho đến thật lâu sau này cô mới hiểu được thì ra như vậy gọi là động lòng, thì ra là đó chính là tình yêu.
Lâm Thiển Hạ yêu thầm chính là suốt bảy năm, sau đó dù không gặp Thiệu Hoa Trạch nửa thì từ đầu đến cuối cô đều chưa từng động lòng...với người đàn ông nào khác, cho dù là một chút thiện cảm.
...
Ăn xong bửa sáng, Lâm Thiển Hạ ngồi yên trên xe của Tập Vi Lương, không nói một lời.
Thật ra cô có tình yêu trong sáng, nhưng có thể là vì biết được người mình yêu sâu tận xương tủy đã là chồng của người khác thậm chí đã làm ba, đối với cô là đả kích rất lớn, cho nên bây giờ chỉ cần không phải chuyện lớn mạnh người, đều không thể làm cho trái tim như tro tàn của cô gợn sóng.
"Ngày kia tôi sẽ đến tìm em, em chuẩn bị hộ khẩu. Bởi vì tôi là quân nhân, cho nên thời gian xét duyệt tương đối dài."
Lời nói của Tập Vi Lương cắt đứt suy nghĩ của Lâm Thiển Hạ, tinh thần bình tỉnh lại hao tốn một thời gian dài mới tiêu hóa hết lời của anh, sau đó chính là không hiểu gì cả mà nhìn một bên mặt anh không giống như đang nói đùa, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cực kỳ hoang đường.
Đầu tiên, cô không tin Tập Vi Lương là một quân nhân, mặc dù trên người của anh thật sự tản ra hơi thở riêng biệt của người lính. Nhưng cô tin chắc là quân nhân không thể nào làm loại chuyện tổn hại đến phong tục này. Thay vì nói anh là quân nhân, còn không bằng nói anh là lão đại xã hội đen thì càng làm cho người ta cảm thấy tin hơn. Tiếp theo chính là anh nói muốn kết hôn với mình làm cho Lâm Thiển Hạ khẳng định chắc chắn —— người này là một kẻ điên.
Lâm Thiển Hạ nghĩ thầm, đêm đầu tiên của mình lại hồ đồ hiến tặng cho một kẻ đầu óc có bệnh thật đúng là thua thiệt lớn, mặc dù dáng dấp của người đàn ông này rất tốt, vóc người cũng cực kỳ tốt.
Từ đầu đến lúc xuống xe Lâm Thiển Hạ cũng không nhìn Tập Vi Lương một cái, cũng không nói với anh một câu nào. Chẳng qua là tâm trạng lúc này của cô rất phức tạp, còn chưa phát hiện vậy mà Tập Vi Lương lại biết ký túc xá và trường học của cô.
Trở lại ký túc xá Lâm Thiển Hạ liền thấy Vương Mộng Khuê đang không yên lòng đi tới đi lui ở trên sân thượng, vừa nhìn thấy cô liền vui mừng chạy tới ôm chặt lấy cô, sau đó nước mắt liền rơi xuống ào ào.
"Tiểu Hạ, rốt cục cậu đã trở lại... Ô ô ô... Thật sự làm mình sợ muốn chết, mình còn báo cảnh sát đấy! Tối ngày hôm qua đột nhiên có một người đàn ông hung thần ác sát nhảy ra trực tiếp ôm cậu từ trong tay mình đi, đợi mình phản ứng kịp muốn báo cảnh sát thì đã không thấy bóng dáng của cậu và anh ta..." Vương Mộng Khuê có thể là vì áy náy cho nên đôi mắt hạnh khóc không ngừng giống như con suối."Tiểu Hạ, cậu không sao chứ?"
Lâm Thiển Hạ không muốn nói chuyện mình say rượu làm chuyện mất lý trí cho cô ta biết, dù sao thì chuyện này cũng thật sự ảnh hưởng đến phong tục, mặc dù cô tin tưởng với nhân cách của Vương Mông Khuê thì cô ta sẽ không truyền ra ngoài, nhưng nếu bị cô ta biết cô không giữ mình được, vậy sau này cô cũng không dám với cô ta nửa.
"Không có sao, không có sao." Lâm Thiển Hạ thờ ơ khoát khoát tay, hơn nữa quay mặt đi tránh né ánh mắt quan tâm của Vương Mộng Khuê: "Người kia hình như là người điên, anh ta đưa mình đến lối đi bộ liền bỏ đi, mình bị gió lạnh thổi một lúc đầu óc đã tỉnh táo lại, liền đi tới khách sạn gần đó nghỉ ngơi, vừa đúng lúc điện thoại di động không hết pin cho nên không có gọi điện thoại thông báo với cậu, hơn nữa đầu mình choáng váng lên ngủ quên. Thật xin lỗi, để cậu lo lắng rồi."
Sau khi Lâm Thiển Hạ biết mình là bị Tập Vi Lương mạnh mẽ ôm đi đã cảm thấy người đàn ông này không phải là kẻ điên chứ? Muốn cướp người cũng phải cướp một cô gái xinh xắn đẹp đẽ, đối với một cô gái bình thường như cô mà anh cũng có thể nảy sinh hứng thú, quả nhiên ánh mắt của kẻ điên thì cũng là không bình thường.
Mặc dù mìn bị Tập Vi Lương mạnh mẽ đưa đi, nhưng Lâm Thiển Hạ không cách nào xác định là mình có bị anh cưỡng ép xảy ra quan hệ hay không. Nhưng cô cảm thấy khả năng này rất nhỏ, một là bởi vì cô uống rượu tinh thần mơ hồ, như vậy say rượu làm chuyện mất lý trí xảy ra trên người cô cũng không phải không thể, hai là bởi vì nếu xét bề ngoài thì Tập Vi Lương là một người đàn ông rất có tư cách, phần lớn phụ nữ nữ đều không thể chống cự được sức quyến rũ của anh.
...
Sau khi Lâm Thiển Hạ đến đồn cảnh sát xóa bỏ vụ án liền quyết định xóa sạch toàn bộ Thiệu Hoa Trạch và Tập Vi Lương ra khỏi trí nhớ, mà Tập Vi Lương cũng sẽ không trở lại tìm cô như lời anh đã nói.
Nhưng mà cô đã quên, bởi vì cái gọi là: Quân Tử Nhất Ngôn, Tứ Mã Nan Truy*.
*Câu thành ngữ chỉ đàn ông đã nói phải giữ lời.