Không ngờ anh vừa mới nói tới chuyện với Lâm Thiển Hạ, Lâm Thiển Hạ liền giơ cao lá cờ kháng nghị kiên quyết không thỏa hiệp.
“Anh nói đi, lý do anh muốn chuyển nhà là gì?! Nơi này không tốt sao! Hả?” Lâm Thiển Hạ thở phì phò hỏi.
Lâm Thiển Hạ là người hay nhớ chuyện xưa, một khi đã quen chỗ nào đó, chỉ hy vọng cả đời không rời đi. Huống chi căn hộ này, đối với cô mà nói có ý nghĩa khác thường. Nhà này là nơi cô dần dần tiếp nhận Tập Vi Lương, bên trong chứa đựng rất nhiều kỷ niệm ngọt bùi cay đắng của cô, cô đã nảy sinh rất rất nhiều tình cảm với nơi này.
Tập Vi Lương cũng không biết nên tìm lý do gì cho có lệ. Nơi này, cách đơn vị của anh không xa, cách trường học của Lâm Thiển Hạ cũng không quá xa, môi trường tốt, ở thoải mái, quả thật nơi này không có gì không tốt.
Tập Vi Lương cũng không thể khai báo đúng sự thật, nói La Văn Tuệ muốn đào góc tường của anh chứ?
Tập Vi Lương sốt ruột rồi, mắt thấy Lâm Thiển Hạ vui vẻ cứ ba ngày thì hai bữa chạy sang nhà La Văn Tuệ, anh thật hận không thể lập tức chuyển đi ngay bây giờ!
Tập Vi Lương ôm bà xã bảo bối anh vừa khuyên vừa dụ, còn kém nước quỳ xuống cầu xin Lâm Thiển Hạ, nhưng Lâm Thiển Hạ hình như quyết tâm, chết cũng không chịu đồng ý chuyển đi, hơn nữa cuối cùng hình như nhìn thái độ không thể không chuyển đi của ông xã nhà cô, lập tức rưng rưng nước mắt khóc bỏ ra ngoài. . . . . .
Haiz, chắc lại chạy sang nhà mẹ đẻ thứ hai của cô —— nhà La Văn Tuệ ở sát vách khóc lóc kể lể rồi.
Tập Vi Lương lập tức đi qua, kết quả Lâm Thiển Hạ tay mắt lanh lẹ, lập tức “Rầm——“ một tiếng đóng cửa lại. Thậm chí trước khi cô đóng cửa Tập Vi Lương còn nghe được, vợ anh hướng về phía La Văn Tuệ hô lớn: “Chị La, không được mở cửa cho anh ấy!”
Tập Vi Lương rất hồi hộp, chân giống như bị đóng đinh ở cửa nhà La Văn Tuệ, thế nào cũng không chịu rời đi. Anh từng thử dán lỗ tai ở trên cửa muốn nghe chút động tĩnh bên trong, nhưng phòng này hiệu quả cách âm quá tốt, âm thanh gì cũng không nghe được.
Tập Vi Lương không có cách nào, chỉ có thể không ngừng gọi điện thoại cho Lâm Thiển Hạ. Mà Lâm Thiển Hạ cũng giống như cùng anh trên cột cờ, ở nơi nào bình tĩnh đùa bỡn, không tắt máy, nhưng mỗi lần sau khi anh nghe được âm thanh “tút tút” điện thoại đều sẽ bị tắt.
Khoảng nửa tiếng trôi qua, Lâm Thiển Hạ mới đỏ mắt ra ngoài. Mà không như dự đoán, La Văn Tuệ cũng đứng ở cửa, nhìn anh khẽ mỉm cười, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt lại hết sức phức tạp.
Lâm Thiển Hạ hình như vẫn chưa tiêu tan hết một bụng tức, lúc đi ra hung ác trợn mắt nhìn Tập Vi Lương một cái, sau đó về đến nhà mình, khóa cửa phòng ngủ lại.
Thấy Lâm Thiển Hạ phản đối chuyển nhà như vậy, Tập Vi Lương không thể làm gì khác hơn lên kế hoạch cùng lắm về sau ở lại căn phòng trong đơn vị, dù sao “thuyền theo lái, gái theo chồng”, vợ anh nhất định sẽ hấp ta hấp tấp cùng anh đến đơn vị ở.
Nhưng vừa nghĩ tới Thiệu Hoa Trạch em trai Thiệu Văn Trạch, Tập Vi Lương lại bắt đầu đau đầu.
Lâm Thiển Hạ ngây người trong phòng ngủ thật lâu, Tập Vi Lương nghĩ thầm có thể cô đang nghịch điện thoại di động, đoán cô không có ý ra ngoài nấu cơm rồi, chắc chắn càng không muốn đi ra gặp mình, vì vậy không thể làm gì khác hơn là vào phòng bếp chuẩn bị xong cơm tối, sau đó trước khi ra ngoài gõ cửa phòng ngủ, dặn dò “Anh thức ăn đã nấu xong phải đến đơn vị” sau đó rời đi.
Tập Vi Lương lấy xe từ dưới tầng hầm lúc vừa lái đến cửa tiểu khu, La Văn Tuệ đã tới đây, gõ cửa xe của anh.
Tập Vi Lương hạ cửa kính xe xuống, chỉ thấy gương mặt sạch sẽ của La Văn Tuệ, ánh mắt lạnh nhạt đang nhìn mình.
“Tập tiên sinh, có thể cùng tôi tán gẫu một lát được không?”
Tập Vi Lương không cự tuyệt, liền mở cửa xe, để La Văn Tuệ ngồi vào .
La Văn Tuệ Nhất ngồi vào trong xe, có thể bởi vì có tâm sự, lập tức không chịu được móc một điếu thuốc ra, hơn nữa thản nhiên hỏi ý kiến Tập Vi Lương. “Tôi có thể hút một điếu không?”
“Tùy cô.” Tập Vi Lương tức giận nói.
La Văn Tuệ thuần thục châm một điếu thuốc cho mình, hít mạnh một hơi.
“Anh không cần thiết phải làm như vậy, tôi sẽ không cướp cô ấy thế nào.” La Văn Tuệ phun ra một vòng khói thuốc, gương mặt xưa nay lạnh lùng trong vòng khói thuốc không nhìn được rõ.
“Hừ.” Tập Vi Lương lạnh lùng đáp một tiếng. Nhìn đi nhìn đi, quả nhiên không phải anh suy nghĩ lung tung.
“Tôi yêu Thiển Hạ, nhưng cảm tình này tôi sẽ vĩnh viễn che giấu, anh căn bản không cần phải chuyển nhà.” La Văn Tuệ cũng không giấu giếm, thẳng thắn thừa nhận mình có tình cảm với Lâm Thiển Hạ. Người như cô ta, có thể tìm được một người tâm đầu ý hợp, căn bản còn khó hơn lên trời, vì vậy cô ta cho tới bây giờ cũng chưa từng hy vọng xa vời. Cô ta biết hiện tại Lâm Thiển Hạ xem cô ta là chị gái, Thượng Đế đã ban ơn rất lớn rồi, cô ta tuyệt đối sẽ không ngu đến mức phá hư đoạn tình cảm khó chấp nhận mới có được một chút này.
Nghe La Văn Tuệ thẳng thắn nói mình yêu cô vợ bảo bối nhà anh, Tập Vi Lương quả thật giận dễ sợ. Hơn nữa cho dù La Văn Tuệ liên tục bảo đảm mình sẽ không làm gì, Tập Vi Lương cũng không thể cho phép một người ở bên cạnh họ có suy nghĩ không an phận với Lâm Thiển Hạ.
Tập Vi Lương không nói lời nào, La Văn Tuệ cũng có thể đoán được anh là không thể bỏ qua. Cô ta còn nhớ rõ vừa nãy Lâm Thiển Hạ chạy sang nhà cô ta dáng vẻ mơ màng khóc nước mắt như mưa, cô ta biết cô không muốn chuyển đi cỡ nào.
“Vậy tôi đi, được chưa?” La Văn Tuệ Vô hết cách nói.
Tập Vi Lương nghe xong, vô cùng kinh ngạc nhìn La Văn Tuệ. Thấy bộ dạng cô ta không giống nói giỡn, anh cũng không nói lời nào, coi như ngầm cho phép.
. . . . . .
La Văn Tuệ là một phụ nữ mạnh mẽ, cô ta nói muốn dọn nhà, liền lập tức sắp xếp ổn thỏa tất cả công việc. Chỉ một tháng, cô ta đã làm xong thủ tục bàn giao, hơn nữa cũng tìm được cân nhà trong khu nhà ở ngoại ô thành phố K.
Lúc La Văn Tuệ gần như thu dọn xong hết phải rời đi, mới chuẩn bị thông báo cho Lâm Thiển Hạ. Lâm Thiển Hạ vô cùng bất ngờ không muốn xa chị La của cô, vì vậy mời cô ta đến nhà ăn cơm.
Bữa cơm này là tự tay Lâm Thiển Hạ cầm muôi, La Văn Tuệ ngồi ở trong phòng khách, ánh mắt cơ hồ có chút si mê nhìn Lâm Thiển Hạ bận rộn trong phòng bếp, Tập Vi Lương vừa nhìn lập tức liền mất hứng, lập tức đi tới chỗ đó, trực tiếp ngăn trở tầm mắt La Văn Tuệ.
Đối mặt với khiêu khích của Tập Vi Lương, La Văn Tuệ trên mặt không hề nổi giận, nhưng trong miệng lại nhỏ giọng nói: “Nếu như tôi là đàn ông, chưa chắc tôi sẽ thua anh.”
Tập Vi Lương lông mày nhướng lên, lạnh nhạt nói: “Đừng quên, trước khi cô gặp cô ấy, cô ấy đã là vợ của tôi rồi. Cô căn bản không có một cơ hội nhỏ nhoi nào.”
Có thể bởi vì phải rời khỏi, tâm tình La Văn Tuệ rất nôn nóng, không bình tĩnh trấn định giống trước kia. Cô ta còn muốn đáp trả lại cái gì đó, lại đúng lúc Lâm Thiển Hạ vừa từ trong phòng bếp đi ra, trên tay bưng một dĩa “ớt xanh xào thịt bò” .
Lâm Thiển Hạ nào biết giữa Tập Vi Lương và La Văn Tuệ khói thuốc súng đã sớm nổi lên bốn phía, cô cười nhẹ nhàng xới chén cơm cho La Văn Tuệ, còn vô cùng nhiệt tình gắp miếng thịt bò vào trong chén cô ta.
Tập Vi Lương mắt co lại, nhưng trong lòng một mực khuyên mình “Phải nhịn được, phải nhịn được” .
“Chị La, tại sao chị muốn chuyển đi?” Lâm Thiển Hạ có chút buồn bực hỏi.
La Văn Tuệ tất nhiên sẽ không nói cho cô biết nguyên nhân thật sự, liền viện lý do nói: “Chị tìm được một căn nhà tốt hơn, dĩ nhiên phải chuyển đi.”
“Ừ.” Lâm Thiển Hạ không nghi ngờ gì, chỉ có thể có chút tiếc nuối cúi đầu. Lúc này cô thật không ngờ, La Văn Tuệ mới chuyển đến nơi này không lâu, làm sao lại đột nhiên tìm được một khu nhà tốt hơn căn hộ này?
Lúc La Văn Tuệ rời đi, ôm chặt Lâm Thiển Hạ một lát.
Lâm Thiển Hạ có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều.
Tập Vi Lương kéo Lâm Thiển Hạ vào trong ngực, dùng khẩu hình hướng La Văn Tuệ nói một tiếng “Cám ơn” .
La Văn Tuệ không trả lời, bởi vì cô ta biết, Tập Vi Lương nam nhân này ham muốn chiếm hữu mạnh như vậy, vì vậy không thể nào bỏ qua.
Quả nhiên không lâu sau, Vương Mộng Khuê cũng đưa đơn xin từ chức lên cô ta.
La Văn Tuệ cười lạnh, Tập Vi Lương người đàn ông này, đúng là muốn cô và Lâm Thiển Hạ cắt đứt không còn chút liên quan.
Biết được Vương Mộng Khuê đã không còn làm thư ký của La Văn Tuệ, hiện tại lại đang làm ở công ty Ngụy Lễ Quần, Lâm Thiển Hạ rất buồn bực.
Mà Vương Mộng Khuê lại cảm thấy rất bình thường, bởi vì Ngụy Lễ Quần là anh em tốt cùa Tập Vi Lương, cô ở trong công ty Ngụy Lễ Quần nhất định sẽ càng tốt hơn, mặc dù La Văn Tuệ đối với cô cũng rất tốt. Nhưng dù sao công ty Ngụy Lễ Quần lớn hơn, đãi ngộ cũng rất tốt, Tập Vi Lương giới thiệu cho cô công việc này, Vương Mộng Khuê căn bản không có lý do không nơi công tác.
Nhưng Lâm Thiển Hạ cũng không nghĩ như vậy, bởi vì Ngụy Lễ Quần này tác phong làm việc cô cũng biết, chính là một hoa hoa công tử, cô rất sợ anh ăn Vương Mộng Khuê.
Nếu Ngụy Lễ Quần biết Lâm Thiển Hạ nghĩ anh như vậy, nhất định sẽ vô cùng uất ức. Anh thừa nhận mình lần đầu tiên nhìn thấy Vương Mộng Khuê có nổi lên sắc tâm, nhưng anh là người chơi thì chơi, cũng rất có nguyên tắc, không thể nào động vào bạn của Lâm Thiển Hạ. Huống chi trong lòng anh, vẫn còn Tiếu Thiện Huyên, với anh Vương Mộng Khuê và các mỹ nữ ven đường không khác.