Lâm Thiển Hạ thở phào nhẹ nhõm, cô nghĩ, có lẽ là do mình nghĩ nhiều, thật ra Tập Vi Lương không mắc bệnh tâm lý.
Nhưng sau này cô mới hiểu được thì ra mình quá lạc quan.
Cuộc sống này bề ngoài hài hòa yên ổn nhưng thật ra giống như trò chơi xếp nhà gỗ, nhìn thì đẹp, nhưng trong lúc lơ đãng sẽ sụp đổ ầm ầm.
Chỉ là một cuộc điện thoại, sẽ khiến vẻ lạnh nhạt bình tĩnh Tập Vi Lương khổ cực tạo ra tan rã trong phút chốc.
"A lô?" Lâm Thiển Hạ nhìn xuống là một dãy số xa lạ, cô cũng không để ý, ấn phím kết nối nhân tiện cắn miếng sườn chua ngọt Tập Vi Lương gắp cho cô lúc trước một cái.
"Thiển Hạ, anh là Văn Trạch, nhận được điện thoại của anh vui lắm phải không?" Đầu kia điện thoại, Thiệu Văn Trạch thoải mái trêu chọc l1q2d Lâm Thiển Hạ giọng nói từ điện thoại giá rẻ truyền tới tai hai người rất rõ ràng, bộ dạng đùa cợt của anh như hiện ra trước mắt hai người.
Tập Vi Lương hơi nhíu mày nhưng khó có thể nhìn thấy.
Lâm Thiển lén liếc người đàn ông ngồi đối diện một cái, không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không, cô cảm giác gương mặt tuấn tú của Tập Vi Lương trong nháy mắt mây đen giăng đầy.
Không vui chút nào, ngược lại anh dọa em sợ chết khiếp. Lâm Thiển Hạ thầm mắng Thiệu Văn Trạch ở trong lòng một câu. "Anh… sao anh có số điện thoại của em?" Cô nói câu nói này một là cô thật sự nghi ngờ, hai là muốn chứng minh với Tập Vi Lương cô hoàn toàn vô tội.
"…Em đoán xem?" Hình như tâm trạng Thiệu Văn Trạch vô cùng vui vẻ, rất nhàn hạ thoải mái trêu chọc Lâm Thiển Hạ.
"…"
Đợi lâu vẫn không có câu trả lời, Thiệu Văn Trạch đành phải nói tiếp: "Ngốc! Tất nhiên là mẹ em! Cha mẹ em thấy bọn anh chuyển về nhà ở vô cùng vui vẻ, còn mời bọn anh ăn cơm đây!"
Thật ra Thiệu Văn Trạch chỉ xem Lâm Thiển Hạ như em gái của mình, cho nên giọng điệu tương đối thân mật, nhưng lọt vào tai Tập Vi Lương lại vô cùng chói tai.
Lâm Thiển Hạ như ngồi bàn chông, cô cảm thấy nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống, hơn nữa cô có thể khẳng định đây tuyệt đối không phải là ảo giác.
Lâm Thiển Hạ không thở nổi như bị tầng tầng mây đen bao phủ muốn nhanh chóng rời khỏi bàn ăn ra bên ngoài nghe điện thoại, nhưng lại sợ như vậy càng chứng tỏ mình có tật giật mình, chọc giận Tập Vi Lương.
"Mới đây đã gần đến ngày 1 tháng 10, nghỉ Quốc Khánh em có về không?"
"…Có." Lâm Thiển Hạ nhìn Tập Vi Lương một cái, có chút lo lắng nói.
Lâm Thiển Hạ là người thành phố K, nhưng nhà cô ở một ngôi làng xa xôi, đi xe về cũng mất khoảng ba giờ, cho nên Quốc Khánh được nghỉ dài cô đều về. Huống chi năm nay lại liền với lễ Trung thu, vì vậy l1p2d tất cả trường đại học và cao đẳng thành phố K đều được nghỉ 10 ngày, nếu như cô không về, cha mẹ cô nhất định sẽ đến đây xách cổ cô về nhà.
"Anh vừa được nghỉ! Đến lúc đó anh dẫn em đi chơi. Lâu rồi không đi bắt tôm, còn nhớ không hồi còn bé anh dẫn em đi bắt ếch, bắt tôm ở ruộng đó?"
"Ừ." Mặc dù Lâm Thiển Hạ rất ít khi chơi với Thiệu Hoa Trạch, nhưng khi còn nhỏ thường hay đi theo Thiệu Văn Trạch chơi đến khi trời tối đen.
Tuổi thơ thật sự làm cho người ta hoài niệm, chỉ tiếc bây giờ Lâm Thiển Hạ không có tâm trạng đi hồi tưởng, cho nên tìm một cái cớ hợp lý, vội vàng cúp điện thoại.
Tập Vi Lương gắp một miếng thịt kho tàu vào trong chén của Lâm Thiển Hạ, mắt không di chuyển, nhưng giọng nói lạnh lùng khác thường: "Khi nào em giới thiệu anh với cha mẹ em?"
Lâm Thiển Hạ sững sờ, nhìn anh không thể hiểu nổi. "Anh điên rồi! Nếu để cho ba mẹ của em biết em giấu họ lén kết hôn cha mẹ nhất định sẽ đuổi em ra khỏi cửa!"
"Ai bảo em trung thực như vậy." Tập Vi Lương hơi nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Chỉ cần nói anh là bạn trai của em là được rồi."
"Không thể nào!" Lâm Thiển Hạ kiên quyết từ chối. Mấy giây sau cô mới phản ứng thấy thái độ vừa rồi của mình không đúng vì vậy vội vàng giải thích: "Giấy không gói được lửa. Nếu như giới thiệu anh cho cha mẹ em biết, l1q2d Thiệu Văn Trạch sớm muộn gì cũng biết, không phải trong quân đội ai cũng biết anh đã có vợ sao? Đến lúc đó giải thích như thế nào?"
"Vậy thì anh sẽ dặn dò Thiệu Văn Trạch trước, dù sao cũng là đồng nghiệp, hơn nữa anh thấy cậu ta cũng không phải là người thích nói huyên thuyên."
"Không được! Tuyệt đối không thể để Thiệu Văn Trạch biết quan hệ của hai chúng ta!" Lâm Thiển Hạ đột nhiên kích động đứng lên.
Tập Vi Lương mím chặt môi mỏng, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng anh lạnh lùng nói: "Tại sao?"
Tại sao? Lâm Thiển Hạ sững sờ, cô không biết vì sao, hoặc có thể cô vẫn luôn biết.
Nhưng cô thật sự không muốn đi suy nghĩ về vấn đề này. Lâm Thiển Hạ cắn môi dưới, sắc mặt rất khó nhìn. "Em nói rồi, hôn nhân của chúng ta là bí mật."
Bầu không khí ngày càng nặng nề, Tập Vi Lương khẽ mở môi mỏng, giọng nói rất nhẹ vô cùng lạnh nhạt, nhưng từng chữ nặng nề đánh vào trái tim Lâm Thiển Hạ.
"Là vì Thiệu Hoa Trạch phải không? Là vì em không muốn cho anh ta biết em đã kết hôn chứ gì?"
"Anh nói hưu nói vượn gì vậy?" Lâm Thiển Hạ kích động đứng lên, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận .
Tập Vi Lương lạnh lùng quét đôi mắt đen như mực liếc Lâm Thiển Hạ một cái.
Cô bé, em có biết hay không em càng kích động càng chứng tỏ là em để ý; em càng để ý sẽ khiến anh càng khẳng định suy đoán của mình.
Cô bé, em có biết hay không anh lại muốn nhốt em!
Lâm Thiển Hạ không chịu nổi Tập Vi Lương nhìn cô như vậy, ánh mắt sắc bén này như muốn xuyên thủng cô. Cô không l1q2d muốn thừa nhận mình vẫn quan tâm Thiệu Hoa Trạch, cái kiểu thầm mến bảy năm không kết quả đó đau đớn không có ai có thể chia sẻ cùng cô.
Lâm Thiển Hạ tâm phiền ý loạn, cô cảm thấy giờ phút này mình giống như bị
người ta tàn nhẫn vạch trần vết sẹo còn vô tình rắc thêm nắm muối, để cho cô đau đến chết đi sống lại còn phải cố gắng chịu đựng không thể lên tiếng, cô thật sự rất khó chịu rất khó chịu…
Lâm Thiển Hạ chưa ăn xong cơm đã chạy về phòng. Bình thường sau bữa ăn cô sẽ ngoan ngoãn đi dọn dẹp bát đũa để bù cho những thiếu sót của mình khi nấu ăn, mà thường thường nếu trong đơn vị không có việc gì Tập Vi Lương cũng sẽ kiên nhẫn giúp cô.
Hai người đứng trong phòng bếp rộng rãi sạch sẽ một rửa chén, một tráng nước, thoạt nhìn giống như một đôi vợ chồng đã kết hôn nhiều năm, ân ái hòa thuận.
Nhưng là hôm nay…
Tập Vi Lương nhìn cửa phòng đóng chặt xanh cả mặt. Anh cố gắng nhịn vẫn không nhịn được, đi vào phòng, nhìn thấy chăn cuộn tròn.
Lâm Thiển Hạ co rúc trong chăn hai mắt mở thật to, muốn khóc mà khóc không được. Bỗng dưng cảm thấy bên cạnh lún xuống, có người vén chăn lên chui vào.
Cô hoảng sợ vội vàng nhắm hai mắt lại.
Một đôi tay ôm cô vào lồng ngực ấm áp rộng rãi. Hơi thở quen thuộc, có thể khiến cô cảm thấy an lòng thế nhưng lúc này lại làm cô lo sợ.
Tập Vi Lương có chút gấp gáp cởi quần áo của cô, thân thể Lâm Thiển Hạ cứng ngắc khác thường, nhưng không dám phản kháng chút nào.
Cô cảm nhận được hô hấp của người ở trên càng lúc càng nặng nề, có cảm giác mình như một con cá nằm trên thớt mặc người ta chém giết.
Tập Vi Lương không có âu yếm cũng không báo trước tiến thẳng vào, đau đớn khiến người phía dưới kêu một tiếng.
Lâm Thiển Hạ rất uất ức, thân thể của cô rất đau, Tập Vi Lương chưa từng đối xử với cô thô bạo như vậy, nhưng cô lại không dám giãy giụa, chỉ có thể như tượng gỗ mặc anh giày xéo.
Nghe được cô khổ sở thở dốc, Tập Vi Lương cũng chỉ dừng lại một lúc liền nhanh chóng bắt đầu chạy nước rút…
Lần này, anh không dùng biện pháp phòng tránh.
. . . . . .
Chìm ngập trong khoái cảm như thủy triều ập tới anh cuối cùng không nhịn được gầm lên một tiếng, sau đó mệt mỏi gục trên người Lâm Thiển Hạ.
Ôm thật chặt người đang run lẩy bẩy phía dưới vào trong lòng, Tập Vi Lương nhìn trần nhà không thể kiềm chế nhớ lại quá khứ.
Anh nghĩ tới khi cha anh mất lý trí đã dùng dây thừng trói chặt anh và mẹ anh, đau khổ nói: "Vi Lương, tha thứ cho ba, ba làm như vậy là vì bị ép buộc…"
Anh vẫn còn nhớ đôi mắt đầy sát ý của cha, mặc dù đã vài chục năm trôi qua rồi, nhưng hai mắt đầy tia máu đỏ ngầu, đáng sợ như dấu ấn khắc vào tâm trí anh mãi mãi không cách xóa đi…
Trời vẫn còn rất sớm, hai người cũng không ngủ, nhưng cũng không ai lên tiếng.