Trên thao trừng rông lớn của doanh trai, đột nhiên truyền đến giọng nói tức giận không kiềm chế được gào lên, đám lính mới đang chịu bài huấn luyện càng lúc càng khắc nghiệt đồng loạt quay đầu.
Cách đây mười mấy mét nhìn thấy, một người đàn ông mặc âu phục mang giày da đang đứng, xấp xỉ tuổi Trung tá Tập, đang tức giận chỉ vào Trung tá Tập, hình như đang lên án cái gì.
Tập Vi Lương nhìn người tới vào lúc này cũng có một chút giật mình, nhưng trên mặt không có gì thay đổi, như cũ vô cùng bình tĩnh đi tới.
Đám lính mới nhìn theo bóng lưng mạnh mẽ của Trung tá Tập một phen lau mồ hôi lạnh vì người đàn ông kia sắp phải nhận kết quả bi thảm. Mấy ngày nay cả người Trung tá Tập đều giống như cá mặt đen Diêm La, bọn họ đông như vậy nhưng chỉ có vài l.q.d người không bị anh hung hăng trừng phạt. Trước kia Trung tá Tập mặc dù không phải một người dễ gần, nhưng mà đối xử với bọn họ cũng khá dễ chịu.
Bây giờ, mỗi ngày bọn họ đều như ngồi trong nước sôi lửa bỏng, buổi tối trước khi ngủ không nhịn được rơi lệ ở trong lòng: Trung tá Tập trước kia đi đâu rồi?
Đối với người đàn ông tạm thời cứu bọn họ, đám lính mới ngoài có chút lo lắng cho tình hình của anh ra, thì trong lòng đang âm thầm cảm tạ anh.
Cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
"Sao cậu lại tới đây?" Tập Vi Lương đi tới lạnh nhạt liếc qua Ngụy Lễ Quần, giọng nói lành lạnh trước sau như một.
Ngụy Lễ Quần phải nhờ vả một người bạn trong doanh trại giúp một tay mới vào được. Anh nhìn thấy Tập Vi Lương trong lòng không có một chút hối hận muốn băm cái tên hỗn đản này ra nghìn đoạn, tức giận nói. “Cậu con mẹ nó đã làm gì với cô ấy?”
“Làm sao cậu biết? Cậu qua nhà tôi à?” Nghĩ đến chính mình nhốt Lâm Thiển Hạ ở nhà, đôi mắt Tập Vi Lương trở nên buồn bã, đáy mắt léo lên một tia khổ sở.
" Làm sao tôi không biết được? Sáng sớm hôm nay, chú cậu đến nhà tìm cậu mới biết cô vợ nhỏ của cậu bị cậu nhốt ở trong phòng đã năm ngày rồi!" Ngụy Lễ Quần không để ý người xung quanh có nghe được hay không, anh bây giờ đã bị lửa giận lấn áp lí trí, hoàn toàn không để ý tới giữ mặt mũi cho Tập Vi Lương, âm thanh trách cứ càng lúc càng lớn. "Cô ấy và chú cậu cách một cánh cửa khóc đến khàn cả giọng. Con mẹ nó cậu điên rồi sao? Cô ấy mới hai mươi tuổi thôi! Vợ cười về là để yêu thương, chứ không phải để ngược đãi! Không phải là cậu đã đồng ý với tôi không nhốt cô ấy nữa sao?”
"Bởi vì cô ấy phạm sai lầm." Tập Vi Lương nghe nói cô dâu nhỏ của mình khóc đến khàn cả giọng trong lòng đau đớn không thôi, nhưng anh làm như vậy đều là bất đắc dĩ.
"Phạm lỗi gì rồi hả? Hả? Cậu về nhà nhanh lên cho tôi, mau đi xem cô vợ bảo bối bây giờ thành cái dạng gì rồi! Nhanh lên một chút!" Ngụy Lễ Quần không để ý đến phản ứng của Tập Vi Lương, cứ như vậy nài ép lôi kéo Tập Vi Lương ra ngoài bãi tập.
Đám tân binh đưa mắt nhìn Tá Tập Trung rời đi, không lâu sau tất cả mọi người vô cùng ăn ý mà vỗ tay, một bên mấy huấn luyện viên cũng len lén thở phào nhẹ nhõm.
Nghe lời nói của người đàn ông lạ mặt vừa rồi, tất cả mọi người đối với chuyện riêng của Trung tá Tập sinh ra hiếu kỳ rất lớn. Nhốt? Ngược đãi? Chẳng lẽ Trung tá đại nhân của bọn họ có khuynh hướng bạo lực gia đình?
Chỉ tiếc bây giờ đang trong giờ huấn luyện, bọn họ không thể nói chuyện. Vì vậy chỉ có thể cố gắng kìm nén, quyết định buổi trưa lúc ăn cơm cùng nhau thảo luận.
Bọn họ cùng nhớ lại cảnh tượng mới vừa rồi người đàn ông lạ mặt đối với Trung tá Tập chỉ mũi tức giận mắng, trong lòng sùng bái anh loại tình cảm ối với anh như măng mọc sau mưa xuân.
Đúng là anh hùng, anh hùng cứu vớt toàn thế giới. Nếu như là một cô gái, bọn họ nhất định nguyện ý lấy thân báo đáp...
. . . . . .
Thời gian quay ngược về năm ngày trước.
Tập Vi Lương hút cho đến khi hết sạch bao thuốc, màn đêm phủ xuống, anh cuối cùng cũng chịu nổ máy, mặt lạnh như băng lái xe vào đường.
Lâm Thiển Hạ rất ghét mùi thuốc lá, nhưng vì đau lòng cùng chột dạ, cô lặng lẽ ngồi ở trong xe, chịu đựng khói thuốc lá suốt 3 tiếng đồng hồ.
Cuối cùng xe cũng khởi động. Lâm Thiển Hạ quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ nhà nhà sáng đèn, cố gắng nén nước mắt sắp trào ra.
"Vi Lương." Lâm Thiển Hạ dè dặt mở miệng, nói ra những lời nhẹ nhàng vừa rồi len lén lặp lại vô số lần ở trong lòng: "Người đàn ông kia là bạn của em và Mạnh Khuê. Trước kia lúc bọn em làm thí nghiệm anh ấy giúp bọn em rất nhiều, cho nên hôm nay em mới đồng ý giúp đỡ anh ấy và ôm anh ấy. Chỉ là cái ôm thoáng qua rồi buông ra, em thề em và anh ấy tuyệt đối không có gì cả!"
Một lúc sau, Tập Vi Lương rốt cuộc cũng chịu mở miệng. Nhưng lời nói ra, từng chữ giống như một nhát dao tàn nhẫn cắt nát lòng tự trọng của Lâm Thiển Hạ.
Anh nói, "Em thật là một chút ý thức tự bảo vệ bản thân cũng không có."
Nước mắt Lâm Thiển Hạ chảy ra ào ào.
Một chút ý thức tự bảo vệ bản thân cũng không có?
Lâm Thiển Hạ cảm giác mình bị sỉ nhục nặng nề.
Từ nhỏ đến lớn, cô thường bị người ta cười nhạo, châm chọc. Các bạn thường cố tình hoặc vô ý nói tới chiều cao của cô, các thầy giáo dạy toán lý hóa cũng nói bóng gió đầu óc của cô không tốt…
Cô vốn tưởng rằng những “sỉ nhục” này là thử thách tàn khốc nhất trong đời cô, lại càng không nghĩ "đặc sắc" vẫn còn ở phía sau!
Một chút ý thức tự bảo vệ bản thân cũng không có sao?
Lâm Thiển Hạ cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga.
Nhìn mặt cô tái nhợt nhưng Tập Vi Lương không hề có một chút ngượng ngùng, trong phút chốc nước mắt như chuỗi ngọc trai bị đứt từng viên một rơi xuống xe, vỡ vụn dưới đất, cũng giống như lòng tự trọng của cô.
Chung sống lâu như vậy, Tập Vi Lương chưa từng nói với cô như vậy. Lâm Thiển Hạ cảm thấy tức giận, nhưng nhiều hơn, là uất ức và khổ sở.
Hai người đến chung cư.
Sau khi đỗ xe Tập Vi Lương đi trước hai ba bước, mà chân Lâm Thiển Hạ ngắn phải chạy chậm mới theo kịp anh.
Sau khi vào nhà, Lâm Thiển Hạ im lặng đứng cúi đầu trong đại sảnh như đứa trẻ phạm lỗi, còn Tập Vi Lương tâm phiền ý loạn đi tới đi lui, trong đôi mắt tối đen như mực con ngươi phát ra ánh sáng tức giận.
"Em, đi vào phòng đi." Tập Vi Lương rất muốn đập đồ, anh bây giờ giận đến mức tập chống đẩy - hít đất cũng không có tác dụng, chỉ có thể đập đồ để xả giận. Bởi vì sợ sẽ làm Lâm Thiển Hạ bị thương, hơn nữa cũng không muốn để cô nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của bản thân, cho nên đã kêu cô về phòng.
Nhưng Lâm Thiển Hạ lại hiểu lầm.
Cô vô ý thức cảm thấy là Tập Vi Lương muốn nhốt cô.
"Anh lại muốn nhốt em à?" Hơn nữa còn thăng cấp? Lần này nhốt ngay trong phòng ngủ rồi sao?
Uất ức cùng đau lòng dần biến mất, trong lòng Lâm Thiển Hạ hiện tại chỉ còn lại tức giận và không cam lòng. "Anh đừng hòng nhốt được em! Em muốn ly dị với anh!"
“Con mẹ nó em có gan thì nói lại một lần nữa!" Tập Vi Lương vừa nghe đến"ly hôn" thì tức đến sùi bọt mép. Anh chỉ vào Lâm Thiển Hạ, trong tròng mắt đen tràn ngập lửa giận và cảnh cáo, bộ dạng đáng sợ giống như giây tiếp theo sẽ xé nát người trước mắt …
Lâm Thiển Hạ bị phản ứng của Tập Vi Lương làm giật mình. Cô cảm thấy giờ phút này Tập Vi Lương thật xa lạ, đáng sợ, bộ dạng như sẽ giết mình. Cô không dám nói thêm một câu nào nữa, chỉ có thể thật cẩn thận nhìn chằm chằm Tập Vi Lương từ từ lui vào trong phòng.
. . . . . .
Lâm Thiển Hạ bị Tập Vi Lương nhốt trong phòng.
Nhưng cô không biết, Tập Vi Lương nhốt cô không phải vì Chúc Nhất Minh, mà vì cô nhắc tới ly hôn, đã chạm đến giới hạn cuối cùng của anh.
Tập Vi Lương rất bận, đồng chí Trần mỗi ngày đều phải dành thời gian để hẹn hò chắc chắn l.q.d không thể trực thay anh. Nhưng anh dù bận rộn đi nữa, cũng sẽ đúng giờ ba bữa cơm quay về đưa cơm cho Lâm Thiển Hạ.
Lâm Thiển Hạ mất hết ý chí, không còn hy vọng cảm giác so với sau khi phát hiện Thiệu Hoa Trạch có vợ con còn tệ hơn.
Cô nghĩ, mình đã chọn sai người.
Cô nghĩ, ở chung với người như thế này, ngày làm sao có thể trôi qua được?
Nhưng cho dù muốn phản kháng cỡ nào, Lâm Thiển Hạ cũng không lấy thân thể của mình ra nói giỡn.
Cô không tuyệt thực, đồ ăn Tập Vi Lương mang về cô đều ăn hết không bỏ chút nào.
Cô ở trong lòng tự động viên: Thiển Hạ, nhất định phải chịu đựng, mày còn phải tiếp tục chiến đấu.
Không chỉ bị nhốt, điện thoại di động của cô cũng bị Tập Vi Lương tịch thu, ngay cả Internet cũng bị anh cắt.
Lần này Lâm Thiển Hạ thật sự bị nhốt, bị ngăn cách với bên ngoài.
Từ lúc mới bắt đầu kịch liệt phản kháng đến lúc hết lời cầu xin, Tập Vi Lương tàn nhẫn không thay đổi quyết định của mình, mà bây giờ cô cũng đã dần dần tỉnh táo lại, chỉ còn lại từng giọt nước mắt, đang lặng lẽ nuốt vào bụng.
Tập Vi Lương xách theo điểm tâm về nhà sớm, nhìn thấy Lâm Thiển Hạ yên tĩnh ngồi trên giường, nghe tiếng động quay đầu lại ngó anh một cái, trong con ngươi màu hổ phách không còn thần thái như trước kia, thấy vậy tim anh như bị dao cắt.
Lâm Thiển Hạ không cầu xin Tập Vi Lương nữa, chỉ ngoan ngoãn ăn điềm tâm anh mang về.
Cô không phát hiện ra nước mắt của mình đang từng giọt một nhỏ vào trong bát cơm, cũng không cảm nhận được mùi vị thức ăn càng ngày càng mặn.
Tập Vi Lương cũng như mọi ngày, nhìn chằm chằm cô ăn một lát rồi mới rời đi.
Đây đã là ngày thứ năm.
Suốt bốn đêm cô đơn dài đằng đẵng, chính cô cũng không biết mình làm thế nào chịu đựng nổi.
Màn đêm đen kịt, cô chỉ có thể mở tất cả đèn trong nhà lên để hóa giải nỗi sợ hãi của nội tâm.
Cô núp trong chăn, càng nghĩ càng bất lực, đối với tương lai càng ngày càng mờ mịt, càng ngày càng băn khoăn.
Ăn xong điểm tâm, cô ngẩn người ngồi ở trên sofa phòng khách.
TV không thể xem, bởi vì đêm đó đã bị Tập Vi Lương đập bể.
Hai mắt Lâm Thiển Hạ trống rỗng, cả người tựa như đã không có linh hồn chỉ còn lại thể xác.
Cô cho rằng mình sẽ bị nhốt trong phòng một thời gian dài, cho đến khi cha mẹ phát hiện đột nhiên không liên lạc được với cô khẩn trương đi báo cảnh sát mới tìm được cô.
Nhưng ông trời không tuyệt đường người.
Lâm Thiển Hạ hết sức ngạc nhiên, trong nhà đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa.
Là Tập Vi Lương sao? Chẳng lẽ anh quên mang chìa khóa?
Không thể nào! Lâm Thiển Hạ bác bỏ ngay lập tức. Vừa rồi rõ ràng cô tận mắt thấy Tập Vi Lương mang theo chìa khóa rời đi.
Lâm Thiển Hạ kích động đứng lên. Cô chạy mau đến trước cửa, qua mắt mèo là một người đàn ông khoảng năm mươi mấy tuổi, cô suy nghĩ một lát mới nhớ thì ra là chú Tập Vi Lương.
"Vi Lương, cháu ở đâu? Là chú đây. Chú có mang theo trái cây ướp lạnh đến thăm cháu."
"Chú, cháu bị nhốt ở đây! Bị Vi Lương nhốt ở đây!" Tập Nam Phong chỉ cách một cánh cửa, giờ phút này trở thành ân nhân cứu mạng Lâm Thiển Hạ.
Tập Nam Phong giật mình, nghe tiếng khóc lóc phát ra từ trong phòng, ông bệnh nặng vừa mới khỏi thân thể không chịu nổi giày vò, vì vậy vội vàng bấm điện thoại gọi Ngụy Lễ Quần tới đây.
Tập Nam Phong gọi điện thoại cho Ngụy Lễ Quần xong, sau đó cẩn thận an ủi Lâm Thiển Hạ đang kích động. "Cháu gái, chuyện như thế nào? Cháu đừng khóc, nói rõ hơn một chút, chú già rồi, lỗ tai không được tốt.”
Giọng nói ân cần xuyên qua khe cửa truyền vào. Lâm Thiển Hạ cuối cùng cũng nhận được một chút an ủi, cô cố gắng kiềm chế mình không khóc nức nở, đau lòng lên án: "Tập Vi Lương nhốt cháu ở trong phòng đã năm ngày rồi. Chú, chú có thể dẫn cháu ra ngoài, cháu xin chú…" Nói xong, nước mắt lại ào ào chảy xuống.
Tập Nam Phong nghe xong giật mình. Ông không có thời gian đi tìm hiểu đầu đuôi câu chuyện, chạy nhanh kêu người mở khóa.
Bây giờ một cô gái lanh lợi hoạt bát, bị nhốt ở trong phòng năm ngày! Nếu vì ngột ngạt mà sinh bệnh gì thì làm sao bây giờ?
. . . . . .
Tập Vi Lương bị Ngụy Lễ Quần quở trách suốt một đường mới về đến nhà.
Đến cửa nhà, anh phát hiện cửa phòng đã bị người ta cạy ra, mà điều duy nhất anh không ngờ là, chú của anh lại xuất hiện trong nhà của anh, còn ngồi bên cạnh vỗ bả vai vợ anh an ủi.
Lâm Thiển Hạ cúi đầu, khóc đến bả vai cũng run run. Cô nghe tiếng động ngẩng đầu lên nhìn Tập Vi Lương, cổ họng như bị thứ gì chặn lại âm thanh nức nở nói: "Vi Lương, em muốn ly hôn với anh."
"Em dám!!!" Tập Vi Lương kích động không ngừng dậm chân, hai mắt bị lửa giận hừng hực thiêu đốt đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Thiển Hạ.
“Tại sao cô ấy không dám?" Ngụy Lễ Quần cắt đứt lời Tập Vi Lương nói. "Chỉ cần có tôi giúp cô ấy, tại sao cô ấy không thể ly hôn với cậu?"
Tập Vi Lương nhìn Ngụy Lễ Quần vẻ mặt nghiêm túc không giống như đe dọa, nài nỉ: "Cậu không thể làm như vậy." Anh biết Ngụy Lễ Quần có địa vị và quan hệ trong xã hội.
"Vi Lương…" Ngụy Lễ Quần nhìn Tập Vi Lương trong lòng cũng khổ sở không kém. "Tôi thà để tình bạn giữa chúng ta tan vỡ, cũng không thể nào trơ mắt nhìn cậu ở nơi này hủy hoại một cô gái, cô ấy mới chỉ hai mươi tuổi thôi!"
"Tôi biết việc mình làm là sai, nhưng mà tôi lại không thể khống chế được bản thân." Dáng vẻ Tập Vi Lương đau khổ đến không muốn sống. "Tại sao em có thể ôm người khác phái? Tại sao em có thể nói ly hôn với anh?"
"..." Lâm Thiển Hạ dùng toàn lực để khống chế tiếng nức nở của mình, ý vị sâu xa nói: "Anh và em thật sự không hợp, chúng ta nên ly hôn thôi. Như vậy đối với cả hai đều tốt. Tuổi tác của anh và em chênh lệch quá nhiều, giữa chúng ta có sự khác biệt không cách nào hòa hợp. Nếu là bạn trai cùng lứa tuổi, anh ấy sau khi nghe em giải thích nhất định sẽ không nổi giận với em nữa. Hơn nữa là một người đàn ông bình thường, không thể nào nhốt vợ của mình. Vi Lương, sống cùng với anh em thật sự quá mệt mỏi! Em mới hai mươi tuổi, phải như các cô gái cùng lứa hưởng thụ sự che chở của bạn trai, chứ không phải bị giam lỏng như bây giờ. Chúng ta vừa bắt đầu chính là một sai lầm, anh nói trên đời có mấy đôi nam nữ say rượu mất lý trí sẽ kết hôn đây? Chuyện này thực sự rất hoang đường! Giữa chúng ta vốn không có cơ sở tình cảm, về sau đối xử với nhau cũng sẽ không được tốt.”