Là người lớn nhất trong năm anh bạn nhỏ, trước đây làm chứng minh thư cho các cậu khi đó các cậu đều chọn họ “Tập“. Cuối cùng xác định là cậu lính mới tên Tập Sinh Ky tới, mang theo một vị khách Tập Vi Lương vô cùng không hoan nghênh.
Khi khuôn mặt nhỏ nhắn cùa người bạn nhỏ Thiệu Lạc Nghiêu được bọc kín đáo trong khăn quàng cổ chui ra ngoài, Tập Vi Lương không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng sờ gương mặt trắng mịn đàn hồi cùa cậu bé một cái, ngay sau đó khóe miệng mỉm cười như tắm gió xuân. “Con nhà ai đây?”
“À, là anh trai chú Thiệu.” Tập Sinh Ky không biết anh trai Thiệu Văn Trạch và Tập Vi Lương có thâm cừu đại hận gì, vẫn còn tư nhiên nói: “Nghe chú Thiệu nói, anh trai chú ấy bận công việc, thường ném con cho chú ấy, mà chú ấy lai ném thẳng cho con. Hôm nay chú Thiệu còn muốn con dẫn thằng nhóc tới tìm chị Thiển Hạ.”
“. . . . . .” Bàn tay to của Tập Vi Lương dừng giữ không trung, nụ cười đọng lại tên khóe miệng chợt lạnh lẽo.
Người bạn nhỏ Thiệu Lạc Nghiêu không có tâm tư để ý tới chú Tập Vi Lương kỳ quái này, tâm tư của cậu bé vẫn luôn đặt trên người Lâm Thiển Hạ, giờ phút này đôi mắt to tròn đen láy linh lợi đang nhìn Lâm Thiển Hạ chớp mắt cũng không chớp, một đôi t chân ngắn nhỏ nhắn chạy đến bên người cô, miệng không ngừng kêu “Bế, bế“.
Lâm Thiển Hạ biết Tập Vi Lương có chút không vui, chính cô cũng có chút lúng túng. Nhưng bộ dáng Thiệu Lạc Nghiêu ngây thơ đáng yêu như vậy, cô vẫn không nhịn được vô cùng vui vẻ ôm lấy cậu bé, nhân tiện còn hôn cái miệng nhỏ nhắn của cậu bé.
Khóe miệng Tập Vi Lương giật giật, nhưng không nói gì.
Cũng không lâu sau, điện thoại di động Lâm Thiển Hạ vang lên. Bạn nhỏ Thiệu Lạc Nghiêu dinh dưỡng không đầy đủ mặc dù tương đối nhẹ, nhưng Lâm Thiển Hạ không dám với một tay ra lấy điện thoại. Vốn cô vô ý thức muốn chuyển thằng bé cho Tập Vi Lương, lại thấy sắc mặt chồng nhà cô không phải đen bình thường, đành phải lần nữa thả cậu bé trên đất.
Là điện thoại của Thiệu Văn Trạch gọi tới.
Trong chiếc điện thoại hàng nhái của Lâm Thiển Hạ, giọng nói Thiệu Văn Trạch truyền đi rất rõ ràng.
“Em, cháu anh đang ở chỗ của em chứ?”
“Ừ.”
“Đúng rồi, anh nghe mấy thằng nhóc Tập Sinh Ky nói, em là vợ Trung tá Tập hả? Anh nghĩ ‘vợ’ là lời đồn đãi , chỉ là nghe mấy đứa nói em và Trung tá Tập sông chung nha? Ba mẹ em vẫn chưa biết sao. . . . . . Nha đầu, em cũng chạy theo trao lưu mới như vậy, lén lút sống thử nha?”
Giọng nói Thiệu Văn Trạch nghe có vài phần đùa giỡn, Lâm Thiển Hạ nghe xong mồ hôi lạnh lại từng giọt từng giọt chảy xuống. “Anh ngàn vạn lần đừng nói cho ba mẹ em đấy, xin anh. . . . . .”
Tập Vi Lương im lặng không lên tiếng, anh biết Thiệu Lạc Nghiêu là cháu của Thiệu Văn Trạch, vẫn giữ yên lặng. Lời nói cũa Thiệu Văn Trạch tất nhiên anh nghe được, nói thật, anh còn rất là hi vọng Lâm Đông Quan và Trần Cố Cần biết Lâm Thiển Hạ đã sống chung với mình, như vậy nói không chừng ông bà sẽ vội vàng thúc giục hai người kết hôn. Tập Vi Lương cảm thấy, mặc dù anh và Lâm Thiển Hạ đã nhận giấy hôn thú, nhưng dù vẫn chưa làm tiệc rượu, chưa thông báo với mọi người, làm cho anh thành chồng hợp pháp có khi vẫn cảm thấy rất không an lòng.
“Hứ —— anh vốn còn đang nghi ngờ, không ngờ em thừa nhận luôn. . . . . . Yên tâm đi, yên tâm đi. Cháu anh để ở chỗ của em nhé, buổi tối anh tới đón nò, chăm sóc cho nó thật tốt nhé. . . . . .” Thiệu Văn Trạch là người toàn cơ bắp, không phải anh không biết kiêng dè, chỉ là anh cảm thấy Thiệu Hoa Trạch đã sớm buông Lâm Thiển Hạ xuống rồi, mà Lâm Thiển Hạ lại chưa bao giờ thích anh trai của anh, anh cảm thấy những chuyện này đều là chuyện xưa nhỏ như hạt vừng, không có gì đáng để ý, hơn nữa Thiệu Lạc Nghiêu lại rất thích Lâm Thiển Hạ, cho nên anh thuận nước đẩy thuyền bảo Tập Sinh Ky dẫn cậu bé tới.
Người bạn nhỏ Thiệu Lạc Nghiêu quả thật vô cùng thích Lâm Thiển Hạ, dính lấy cô không tha. Lâm Thiển Hạ hết cách, vừa nghĩ cậu bé vì thiếu hụt tình thương của mẹ, cho nên mới không thể tránh khỏi có cảm giác lệ thuộc vào trưởng bối phái nữ.
Có chút đau lòng nho nhỏ, Lâm Thiển Hạ liền kiên nhẫn cùng anh bạn nhỏ Tập Sinh Ky và cậu bé chơi trò chơi vô cùng chán ngắt cả một buổi chiều.
Về phần Trung tá Tập đại nhân, thì một mình trốn trong thư phòng buồn bực.
Tập Vi Lương suy nghĩ thật lâu. Theo ý tứ của anh bạn nhỏ Tập Sinh Ky, là con trai Thiệu Hoa Trạch thường bị đưa đến sống trong quân khu, nhưng quân khu lớn như vậy, tại sao anh chưa từng thấy qua cậu bé chứ?
Tập Vi Lương không ghét trẻ con, hơn nữa bây giờ mình lại vô cùng mong ngóng có một đứa bé, thật ra thì trong lòng anh vẫn thích người bạn nhỏ Thiệu Lạc Nghiêu. Nhưng vừa nghĩ tới Thiệu Hoa Trạch, trong lòng anh liền khó chịu giống như bị đinh đóng vào. Anh nghĩ mình thật vất vả mới đuổi được tình địch La Văn Tuệ đi, bây giờ mới nhớ tới tình địch lớn nhất Thiệu Hoa Trạch vẫn còn tồn tại .
Nhưng anh chỉ có thể tự an ủi mình, những chuyện này đã qua rồi, trong lòng vợ anh hoàn toàn đều là anh, anh đã thấy đủ rồi.
Tập Vi Lương nghĩ, người nào không có quá khứ? Ngay cả chính anh tự cho là không có quá khứ không phải cuối cùng cũng phát hiện còn có một Tiếu Thiện Huyên đó sao? Anh vừa nghĩ tới lúc ấy bởi vì chuyện Tiếu Thiện Huyên mà Lâm Thiển Hạ bỏ đi anh cảm thấy lòng vẫn còn sợ hãi. Anh nghĩ, so với quá khứ của anh, quá khứ của Lâm Thiển Hạ căn bản không có gì mà không được.
. . . . . .
Sau khi ăn cơm tối xong, Thiệu Lạc Nghiêu và anh bạn nhỏ Tập Sinh Ky được Thiệu Văn Trạch đón về quân khu.
Không biết là Lâm Thiển Hạ chột dạ hay muốn lấy lòng nhà anh nam nhân hoan tâm, rửa chén xong liền chạy tới Tập Vi Lương bên cạnh ân cần đấm bóp cho anh .
Tập Vi Lương biết Lâm Thiển Hạ tính toán nhỏ nhỏ, cô có thể quan tâm mình như vậy anh cảm thấy vô cùng vui vẻ. Anh dùng đôi tay mạnh mẽ bao lấy hai tay nhỏ bé của Lâm Thiển Hạ, dùng ánh mắt nói cho cô biết mình không ngại.
Ban đêm trước khi hai người nghỉ ngơi, Tập Vi Lương không biết sao đột nhiên yêu cầu không tránh thai một lần.
Lâm Thiển Hạ do dự thật lâu, bây giờ không phải cô không muốn có con, mà là sợ bị cha mẹ cô đuổi ra khỏi cửa. Nhưng lại nghĩ đến Tiếu Thiện Huyên đã từng lấy “đứa bé” làm lợi thế uy hiếp cô, Lý Nhược Dao cũng từng lấy việc “cô không có con” làm lý do phá hư hôn nhân của hai người, điều này làm cho Lâm Thiển Hạ cảm thấy “đứa bé” là cực kỳ cần thiết, ít nhất để cho cô có thể yên tâm thoải mái chung sống với Tập Vi Lương hơn. Huống chi ông xã nhà cô đã ba mươi tuổi rồi!
Thật ra thì Tập Vi Lương nhắc đến con cái như vậy là có nguyên nhân. Mặc dù anh vốn không muốn đeo bao nhưng bởi vì chú ý đến Lâm Thiển Hạ vẫn còn đi học, cho nên cũng liền từ bỏ suy nghĩ bây giờ có đứa bé. Nhưng hôm nay bị người bạn nhỏ Thiệu Lạc Nghiêu kích thích, khiến anh thỉnh thoảng nhớ tới đứa bé bị mất ngày trước.
Trong lòng anh khó chịu, anh thật vô cùng muốn một đứa bé. Không, một đứa không đủ, anh cảm thấy ít nhất phải hai!
Lâm Thiển Hạ nhìn đôi mắt đen của Tập Vi Lương đầy khẩn cầu, liền nhắm mắt lại vừa quyết tâm đồng ý.
Mặc kệ, lần này sẽ để cho Thượng Đế quyết định đi! Lâm Thiển Hạ biết không phải một lần là có thể thành công, nếu như lần này thành công, coi như cô bị cha mẹ cô đuổi ra khỏi cửa, cô cũng sẽ bảo vệ tốt đứa bé này.
Sau khi bắn ra ngoài, Tập Vi Lương vẫn chôn trong cơ thể Lâm Thiển Hạ không chịu ra ngoài. Anh dủng một tay chống đỡ mình, một tay phủ trên bụng Lâm Thiển Hạ, tựa như ở trong đó có một trứng đã thụ tinh đang lớn lên.
Tập Vi Lương nghĩ đi nghĩ lại, lại đột nhiên nghĩ tới đứa bé ra đi quá sớm kia, sau đó một giọt nước mắt, cứ như vậy không hề báo động trước nhỏ xuống rơi trên bụng Lâm Thiển Hạ.
Lâm Thiển Hạ đã sớm chìm vào mộng đẹp. Mỗi lần chuyện này qua đi, cô thường đều rất dễ đi vào giấc ngủ. Không phải cô thích ngủ, thật sự là Tập Vi Lương 30 tuổi như sói cô một cô gái nhỏ phục vụ vô cùng tốn sức, cũng khó trách mỗi lần xong cô đều không tránh được mặt không còn chút máu.
Có thể Lâm Thiển Hạ vĩnh viễn không biết mình đã từng sảy thai, cô cũng sẽ vĩnh viễn không biết trong lòng người đàn ông của cô có một vết sẹo không cách nào khép lại.
. . . . . .
Ngày ngọt ngào trong nháy mắt đã trôi qua rồi, rất nhanh hai người sẽ cùng nhau đón năm mới đầu tiên sau khi sống chung.
Năm mới, không nghi ngờ chút nào, Lâm Thiển Hạ nhất định phải về nhà ăn Tết. Vợ chồng Lâm Đông Quan Trần Cố Cần, tất nhiên không biết từ lâu con gái bảo bối của hai người gạt mình lén lút đăng ký kết hôn cùng Tập Vi Lương, vì vậy trước khi cô nghỉ, đã thúc giục cô mau về nhà.
Lâm Thiển Hạ nhìn bóng lưng cô độc của Tập Vi Lương có chút đau lòng, ở trong điện thoại làm nũng nói: “Cha, Vi Lương anh ấy không có cha không mẹ, lễ mừng năm mới để cho anh cũng tới nhà chúng ta đi!”
Bên đầu kia điện thoại Lâm Đông Quan trầm mặc thật lâu. Ông không lqd phải là không chào đón Tập Vi Lương, chỉ là người trong làng hàng ngày đều nhàm chán, bình thường chỉ cần bắt được chuyện mới mẻ của nhà nào là vui vẻ truyền đi khắp nơi. Nếu như ngày Tết gọi Tập Vi Lương về nhà, người bên ngoài thấy khẳng định cho là Lâm Thiển Hạ đã cùng anh thành rồi. Nhưng ai có thể bảo đảm sau này? Thời gian hai người bên nhau chỉ một năm, ngộ nhỡ cuối cùng hai người chia tay Lâm Thiển Hạ bởi vì “có tiền án” danh tiếng cũng không dễ nghe, như vậy đối với cô không tốt.
Nhưng con gái bảo bối vẫn ở đầu kia điện thoại hết lời cầu xin, Lâm Đông Quan hết cách rồi, bàn bạc cùng vợ một lát, thật sự không thay đổi được Lâm Thiển Hạ, cũng chỉ có thể đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiển Hạ kích động vô cùng chạy đến trong thư phòng nói cho ông xã nhà cô biết tin tốt này.
Tập Vi Lương nghe xong chấn động, sau đó ở đó cười khúc khích một hồi.
Lâm Thiển Hạ đặc biệt thích nhìn Tập Vi Lương cười ngây ngô, khác hoàn toàn hình tượng của anh bình thường. Cô nghĩ bắt đầu từ lúc nào mình cũng không chờ đợi được để nghỉ đông và nghỉ hè chứ? Ôi, cô nghĩ lòng cô có chút bối rối.