Trong lòng Lâm Thiển Hạ xấu hổ, chỉ có thể kiên nhẫn chờ nghe.
Vương Mộng Khuê cầu xin Lâm Thiển Hạ khuyên bảo Vương Hàn, đừng quấn chặt lấy cô nữa. Mà Vương Hàn cũng nhờ Lâm Thiển Hạ, nói tốt mấy câu về diễnn đàn llê quý đônn anh ta trước mặt Vương Mộng Khuê. Nếu thành chuyện, để anh ta tặng Lâm Thiển Hạ một chiếc xe con anh ta cũng nguyện ý.
Lâm Thiển Hạ bị “xe con” làm cho giật mình. Nghĩ thầm đến tột cùng là Vương Hàn rất có tiền, vẫn là anh ta yêu Vương Mộng Khuê không thể tự kềm chế?
Nhưng Lâm Thiển Hạ không thể vì tiền mà bán Vương Mộng Khuê, nhưng lại ngại tình cảm của anh ta và Tập Vi Lương càng ngày càng tốt, vì vậy thỉnh thoảng uyển chuyển khuyên Vương Hàn từ bỏ, ngoài ra căn bản cô vẫn duy trì vị trí trung lập.
Mà Vương Hàn như thật sự cho rằng Vương Mộng Khuê sẽ là vợ của anh ta, vì cô, công ty cũng không quản, rất nhiều hội nghị và xã giao cũng thoái thác, để thư ký của anh ta trở về thay anh ta xử lý công việc.
Đương nhiên, trước khi hư ký bay trở về Liêu Ninh, Vương Hàn đã nghiêm túc cảnh cáo anh ta, không cho phép anh ta nói chuyện bên này cho cha mẹ anh biết, chỉ có thể nói anh ở thành phố K làm quen được người anh em tốt, muốn chơi một thời gian nữa mới trở về.
Kết quả ông trời không cho người ta toại nguyện, Vương Hàn còn chưa ở thành phố K được nửa tháng, mẹ anh ta gọi điện thoại tới thúc giục.
Trong điện thoại nói, mẹ anh ta bệnh nặng, bây giờ đang ở trong bệnh viện.
Vương Hàn biết, đây là chút trò mẹ anh ta thường dùng, đơn giản là muốn cho anh ta trở về, thay đổi biện pháp sắp xếp cho anh ta xem mắt.
Mà anh dù trong lòng biết rõ, lại lần nào cũng phải làm bộ bị lừa. Bởi vì anh ta rất sợ ông nội nhà anh ta, nếu anh ta không trở về, ông anh ta nhất định sẽ cắt đứt chân anh ta. Đây cũng là lý do tại sao mẹ anh ta lần nào cũng dùng tiểu kế này.
Khi Vương Hàn rời khỏi thành phố K, Lâm Thiển Hạ và Tập Vi Lương cùng nhau đến sân bay tiễn anh ta.
“Anh Vương, không phải vì anh không đủ ưu tú, thật sự là Mộng Khuê cô ấy vẫn chưa từ bỏ đoạn tình cảm kia, bây giờ cô ấy không cách nào tiếp nhận bất kì người nào.” Lâm Thiển Hạ nhìn Vương Hàn một ông chủ hô mưa gọi gió bởi vì Vương Mộng Khuê mà cúi đầu, liền không nhịn được an ủi anh ta.
Vương Hàn sững sờ, anh còn không biết có này sao vừa ra. Lúc ấy anh có hỏi thăm Lâm Thiển Hạ chuyện liên quan đến Vương Mộng Khuê, nhưng em dâu miệng rất chặt, đe dọa dụ dỗ thế nào cũng không chịu nói. Mà hỏi Tập Vi Lương cũng như không, anh nghe lời vợ anh quá!
Ngồi ở trên máy bay, Vương Hàn nhìn đám mây lơ lửng ngoài cửa sổ, khi anh nhìn thành phố K dưới chân, hung tợn thề độc nói: trừ phi cô gái kia biến mất khỏi thế gian, nếu không anh nhất định sẽ bắt được cô, cho dù Bá Vương ngạnh thượng cung* cũng phải lấy công lý từ cô!!!
. . . . . .
*Bá vương ngạnh thượng cung: Nghĩa rộng của cụm từ “Bá vương ngạnh thượng cung” rất đơn giản, chính là… R.A.P.E. “Bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” tạm hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ” ; mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian” [aka “rape”] ; mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” đặng thay thế cho hai từ “cưỡng gian”, có vậy thôi...
“Bá vương ngạnh thượng cung” là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: “Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ.” Lưu Bang cười đáp: “Ta thích đấu trí chứ không đấu sức.” Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chì cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy sấy, buông cung tếch thẳng về thành…