Phản ứng đầu tiên của Ngụy Lễ Quần là sững sờ nhìn người trước mặt, sau đó con ngươi màu nâu rơi xuống bức tranh Tập Vi Lương quý như trâu báu kia.
Ách…Quả thật nhìn không tệ, bức tranh vẽ một chàng trai đang cười ngây ngô chắc là người anh em của anh. Không ngờ tiểu nha đầu Lâm Thiển Hạ này thâm tàng bất lậu.
Ngụy Lễ Quần liếc một cái Tập Vi Lương, bất lực nói: "Cậu tới tìm tôi chỉ vì muốn khoe với tôi bức tranh này thôi sao?"
"Còn chưa đủ sao?" Tập Vi Lương nhìn Ngụy Lễ Quần, nói chuyện đương nhiên.
"…" Mặt Ngụy Lễ Quần lập tức tối lại, anh bây giờ mới biết thì ra chức Trung tá rành rỗi như vậy. "Nếu cậu thích như vậy có thể mang đến tiệm đóng khung bức tranh này lại rồi treo giữa nhà."
Thật ra Ngụy Lễ Quần chỉ nói giỡn một chút, không ngờ rằng Tập Vi Lương như vừa tỉnh mộng, vội vàng mang bức tranh ra tiệm đóng khung.
. . . . . .
Đây là một phòng triển lãm tranh rất có không khí nghệ thuật, tọa lạc vùng ngoại ô cuối cái hẻm nhỏ, cảnh vật xung quanh rất lqd thanh tịnh. Tuy nhiên trang trí có phần sơ sài, phòng tranh không nhỏ, biển số nhà làm bằng một mảnh tre rất đơn giản treo trước nhà, ba chữ "Tư cảnh hiên" mạnh mẽ có lực được viết thật to bằng bút lông, có lẽ chính tay chủ phòng tranh viết.
Ngụy Lễ Quần lăn lộn trong thương trường trên người sực nức mùi tiền, đương nhiên người làm ăn bình thường không tham gia những gì liên quan tới nghệ thuật, cũng không để ý chỗ nào có phòng tranh, anh biết "Tư cảnh hiên" đơn giản vì bên cạnh phòng tranh này vừa khai trương một nhà hàng Pháp tên là "Hiểu Trúc Paris ", mùi vị chính tông, nên anh thường xuyên đến nơi này.
Tìm bãi đỗ xe ở gần đây, Tập Vi Lương và Ngụy Lễ Quần bước vào phòng tranh chỉ thấy một ông lão râu quai nón, mặc áo dài màu xám tro ngồi đối diện họ đang cúi đầu mài gì đó.
Nhìn thấy có khách tới, ông lão vội vàng đứng dậy, chào hỏi: "Hai vị cần tôi giúp gì?"
Tập Vi Lương và Ngụy Lễ Quần nghe giọng nói trong trẻo, mới biết chủ phòng tranh không phải là một ông lão, nhìn sơ sơ khoảng hơn ba mươi tuổi, mặt không hề nếp nhăn, vì anh cúi đầu chì nhìn thấy quần áo và bộ râu mới khiến hai người Tập Vi Lương hiểu lầm anh ta đã hơn 70 tuổi.
Ngụy Lễ Quần hơi kinh ngạc nhìn bộ râu bạc phơ của chủ phòng tranh, cảm thấy không thể tin nổi. Tập Vi Lương không để ý lắm, đôi mắt đen dịu dàng nhìn chằm chằm bức tranh anh nâng niu trên tay, lạnh nhạt nói: "Phiền anh giúp tôi đóng khung bức tranh này."
Chủ phòng tranh như nhìn thấu suy nghĩ của Ngụy Lễ Quần, rất tự hào vuốt ve ria mép của mình vui vẻ nói: "Bộ râu này là tôi nhuộm trắng, thấy thế nào? Trông tôi rất giống nghệ sĩ phải không?"
Mặc dù vẻ mặt Ngụy Lễ Quần bình tĩnh thoải mái, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái, cảm thấy người này thật quái thai. Đã từng nghe nói những người làm nghệ thuật là kẻ điên, xem ra câu này không sai chút nào.
Nói đến quái thai, Ngụy Lễ Quần ghé mắt nhìn Tập Vi Lương một cái, cảm thấy thật ra người không làm nghệ thuật cũng có thể là quái thai.
Chủ phòng tranh để ý thấy Tập Vi Lương nâng niu bức tranh như vậy còn tưởng là một bức tranh vô cùng quý giá, kết quả vừa nhìn, trong lòng không khỏi thất vọng.
"Tuy bức tranh này ý cảnh không tệ…" Chủ phòng tranh nhìn kỹ bức tranh, tay phải theo thói quen vuốt râu tiếp tục nói: "Nhưng các đường cong không đủ mềm mại, tỷ lệ cũng chưa chính xác…"
Thấy Tập Vi Lương trầm tĩnh đảo mắt, chủ phòng tranh lập tức cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi qua, bị dọa rét run vội vàng ngậm miệng lại.
Ngụy Lễ Quần lặng lẽ nhìn Tập Vi Lương, trong bụng đầy hứng thú. Thì ra trong lúc vô tình, anh dần dần đã giống người đang yêu…
Gần đây, Lâm Thiển Hạ thường cùng Tập Vi Lương đi chơi. Vương Mộng Khuê thấy, họ giống đôi tình nhân đang yêu tha thiết gần như mỗi ngày đều hẹn hò.
Hôm nay, buổi chiều không có tiết, Lâm Thiển Hạ làm xong bài tập trắc nghiệm môn hoá học và vật lý, vội vàng thu dọn sách vào ba lô định đứng ngoài cổng trường chờ Tập Vi Lương tới đón cô.
Vương Mông Khuê bị lạnh nhạt không nhịn được nói: "Cậu và Tập Vi Lương thật là kỳ quái. Người ta đều hẹn hò trước rồi ở chung, hai người các cậu ngược lại ở chung trước rồi lại hẹn hò."
Lâm Thiển Hạ không để ý lắm nhoẻn miệng cười, vỗ vỗ bả vai Vương Mộng Khuê tạm biệt sau đó ngồi vào xe anh trung tá đi mất.
Trước khi xuống xe đón Lâm Thiển Hạ, Tập Vi Lương đã đợi trước cổng trường cô từ lâu.
"Hôm nay em muốn ăn gì?" Tập Vi Lương rất thuần thục nhận lấy ba lô trên vai Lâm Thiển Hạ ném lên hàng ghế phía sau, cưng chiều hỏi.
"Ừ…" Quả thật Lâm Thiển Hạ nghiêm túc suy nghĩ. Gần đây Tập Vi Lương dẫn cô đi trời Nam biển Bắc ăn rất nhiều món ngon, tất cả lqd quán ăn lớn nhỏ và nhà hàng nổi tiếng trong thành phố K hình như hai người đều ăn rồi, nhất thời cô không nghĩ ra được.
Lâm Thiển Hạ suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng tầm mắt rơi trên người Tập Vi Lương. Như thế nào cô lại quên mất người bên cạnh mình từng làm một đầu bếp chứ? "Hôm nay em muốn ăn cơm anh nấu."
Tập Vi Lương sững sờ, hình như anh chưa bao giờ nghĩ tới cô nàng này sẽ để ý đến những món ăn gia đình mình nấu.
"OK." Anh khẽ mỉm cười. Chỉ cần em muốn, anh sẽ nấu cho em ăn cả đời.
Hai người cùng đi chợ, mua toàn những món Lâm Thiển Hạ thích ăn.
Về đến nhà, Lâm Thiển Hạ còn theo vào phòng bếp, đứng bên cạnh như bậc thấy chỉ đạo: món này phải nêm thêm muối, món ăn kia càng cay càng tốt.
Tập Vi Lương ngoan ngoãn làm theo chỉ thị của Lâm Thiển Hạ nêm thêm chút muối và ớt, khóe môi khẽ nhếch lên. Anh nghĩ, cô nương này thay đổi khẩu vị nặng từ lúc nào đây?
Bữa trưa Lâm Thiển Hạ ăn rất ngon miệng. Cô nghĩ có lẽ tại buổi sáng hôm nay làm bài trắc nghiệm hoá và lý đã tổn hao quá nhiều tế bào não nên ăn ngon miệng như vậy.
Tập Vi Lương cũng muốn ăn, kết quả doanh trại gọi điện thoại tới nói có chuyện gấp anh phải nhanh chóng quay về.
Anh cúp điện thoại nhìn Lâm Thiển Hạ thật có lỗi nói: "Trong doanh trại có việc gấp, anh phải chạy về doanh trại một chuyến."
Tập Vi Lương còn lo lắng Lâm Thiển Hạ không vui, không ngờ cô vợ nhỏ của anh ngay cả mắt cũng không thèm liếc, không để ý chút nào vô cùng tập trung ăn cơm, nói qua loa lấy lệ: "Ừ, hẹn gặp lại."
Tập Vi Lương nhìn vào mắt Lâm Thiển Hạ không có chỗ cho mình dở khóc dở cười rời đi.
Lâm Thiển Hạ ăn uống no đủ thì buồn ngủ. Vào phòng ngủ cô mới giật mình phát hiện khác thường trên bức tường đầu giường treo tranh cô vẽ.
Phải nói "tranh ba phần, khung bảy phần", tranh cô vẽ được trang trí như vậy đúng là làm người ta hiểu lầm là một "kiệt tác".
Lâm Thiển Hạ nghĩ đến Tập Vi Lương giữ gìn cẩn thận bức tranh cô vẽ như vậy, trong lòng ngọt ngào ngủ thiếp đi.
Lâm Thiển Hạ tắm nước nóng xong, vừa soi gương vừa cầm khăn tắm lau thân thể.
Sức ăn của cô không yếu, mấy ngày nay có cơ hội đi ăn những món ngon ao ước đã lâu, cô không khách khí ăn cho no căng bụng. Kết quả giờ phát hiện, người mình trong gương rõ ràng mập hơn trước kia một chút, không còn vóc dáng mảnh mai, ngực hình như nhiều thịt hơn trước kia một chút.
Lâm Thiển Hạ không giống đại đa số các cô gái, cô không theo đuổi thân hình hoàn hảo, đối với cô dù mình trở nên béo không chỉ không muốn giảm cân, mà còn thấy vui mừng.
Thật ra cô có triệu chứng thiếu máu nhẹ, kinh nguyệt thường không được. Đi khám, sau khi làm xét nghiệm xong, kết quả xét nghiệm cho thấy tất cả các chỉ số đều bình thường, bác sĩ cũng nói béo lên chu kỳ kinh nguyệt sẽ trở lại bình thường. Vì vậy mẹ Lâm Thiển Hạ thường hầm canh xương cách thủy hay cái gì đó cho cô bồi bổ thân thể, hiệu quả không cao. Bây giờ cô lại học đại học ở bên ngoài, một năm về nhà không được mấy lần, thức ăn ở căn – tin cũng không ngon, thân thể của cô càng gầy hơn.
Không ngờ lần này chỉ trong một tháng cô đã mập lên vài cân, thật là một hiện tượng tốt.
Lâm Thiển Hạ vui vẻ, hát khẽ một điệu dân gian đưa tay muốn lấy quần áo trên móc mặc vào.
Nhưng cô còn chưa chạm vào quần áo, cửa phòng tắm bỗng chốc bị kéo ra.
"Á! Anh làm gì thế?" Lâm Thiển Hạ giật mình, thấy Tập Vi Lương đang đứng ở cửa hai mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào thân thể trần trụi của mình, cô xấu hổ vội vàng ngồi thụp xuống, ôm lấy mình.
"Anh mau đi ra! Nếu không em sẽ tức giận!" Lâm Thiển Hạ ôm thật chặt thân thể của mình tức giận nói. Cô tin chắc mình đã khóa cửa phòng tắm rồi, nhưng cô không ngờ khóa cửa phòng tắm đối với Tập Vi Lương chỉ là thùng rỗng kêu to.
Tên lưu manh này!
Tập Vi Lương dán mắt vào phần lưng trắng nõn bóng loáng và rãnh sâu lúc ẩn lúc hiện dưới cổ của cô vợ nhỏ của anh, cảm thấy một luồng nhiệt từ bụng dưới truyền đến.
Lâm Thiển Hạ chờ mãi không nghe thấy đóng cửa phòng tắm, chỉ nghe được tiếng quần áo ma sát. Cô dè dặt quay đầu lại, mới phát hiện tên cầm thú Tập Vi Lương này không chỉ không ra ngoài, mà chỉ hai ba động tác lưu loát cởi hết quần áo trên người, đúng là không biết xấu hổ.
"Tập Vi Lương, con mẹ nó anh nhanh cút ra ngoài cho em!" Lâm Thiển Hạ thẹn quá giận, cô giận đến mức muốn mắng Tập Vi Lương mấy câu thô tục, nhưng vì không dám nhìn thân thể anh nên đành phải quay đầu đi. Cô xấu hổ đỏ bừng cả mặt, cái đầu nhỏ chôn giữa hai đầu gối, đôi tay chặt ôm lấy mình.
Mặc dù cô và Tập Vi Lương làm cũng đã quan hệ rồi, nhưng lần nào cũng tối như hũ nút, bây giờ sao to gan như vậy?
Tập Vi Lương, thật may mắn anh là quân nhân! Nhìn dáng vẻ đạo mạo, tất cả cũng chỉ là lưu manh, vô sỉ đội lốt!
Như một thế kỷ trôi qua.
Đột nhiên Lâm Thiển Hạ cảm thấy hình như phần lưng lạnh băng của mình có cái gì ấm áp ướt át lướt qua, dễ chịu khiến cô không kịp chuẩn bị, khẽ phát ra tiếng rên rỉ.
Sau đó, cô nghe được tiếng cười đắc chí của Tập Vi Lương từ phía sau mình truyền đến.
Thì ra Tập Vi Lương thân thể trần trụi, ngồi phía sau cô, đầu lưỡi nóng bỏng, ướt át lại vô cùng xảo quyệt, trêu chọc liếm lưng của cô…
Lâm Thiển Hạ ngượng đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Bây giờ cô không dám nhúc nhích, chỉ có thể duy trì tư thế cũ đưa lưng về phía Tập Vi Lương.
Đầu lưỡi nóng bỏng ướt át tiếp tục nhẹ lúc nặng liếm cái lưng trơn bóng của cô một đường xuống phía dưới, Lâm Thiển Hạ cắn chặt môi không để cho mình ngâm ra tiếng rên rỉ, lại không khống chế không được thân thể dần mềm nhũn ra, giống như một vũng nước dựa vào ngực Tập Vi Lương.
"Vợ à, da của em thật mịn."
Sau lưng truyền đến giọng nói người đàn ông trầm thấp, đầy mê hoặc, có vài phần mị hoặc. Lâm Thiển Hạ xấu hổ đỏ bừng cả mặt, thân thể cô run rẩy, không phải đầu gỗ đã thông suốt tức giận nghĩ thầm đúng là trời sinh đàn ông rất có bản lĩnh phương diện kia.
Tập Vi Lương nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nhỏ nhắn, Lâm Thiển Hạ cảm thấy sau lưng có một vật cứng rắn nóng rực để ở vùng nhảy cảm của cô, khiến cả người cô mềm nhũn.
Tập Vi Lương thấy đã đến lúc, vô cùng kiên nhẫn chuyển động thân thể chậm rãi tiến vào bên trong nơi ấm nóng chật hẹp.
Hai người thoải mái không nhịn được khẽ rên rỉ.
Tư thế này Lâm Thiển Hạ chưa thử bao giờ, cảm thấy thật sự rất…rất…
Nhưng ngay lập tức ý thức của cô tan rã, cái miệng nhỏ càng không ngừng ngâm nga rên rỉ, thân thể cũng giống như có ý thức của mình lắc lư theo chuyển động của Tập Vi Lương, chuyển động ngày càng kịch liệt…