"Ngươi đã được Bệnh viện số 444 của chúng ta lựa chọn để tham gia đợt tuyển dụng bác sĩ vào quý 4 năm nay. Bệnh viện này chuyên chữa trị tất cả những lời nguyền của con người do hiện tượng linh dị gây ra. Các bác sĩ vượt qua đợt tuyển dụng sẽ trở thành bác sĩ thực tập trong bệnh viện này và không thể bị từ chối theo bất kỳ hình thức nào."
Khi Đới Lâm nhận được tin nhắn này, hắn vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng.
Trong giấc mơ, hắn thấy mình nằm trên bàn mổ.
Ngọn đèn mổ trước mặt chiếu vào mình.
Sau đó, một bóng đen như mực xuất hiện trước mặt mình, cầm lấy con dao mổ đưa nó về phía mắt mình.
Trong giấc mơ, hắn cảm thấy con dao mổ thực sự cắt vào mắt mình!
Sau khi tỉnh dậy, hắn cảm thấy đau âm ỉ ở mắt lúc nào không hay.
Là một bác sĩ phẫu thuật lâm sàng, hắn đã thực hiện vô số ca phẫu thuật, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác nằm trên bàn mổ.
Sau đó, hắn nhận được tin nhắn này trên điện thoại di động của mình ở đầu giường.
Không chút do dự, hắn xóa tin nhắn.
Hóa Giải Lời Nguyền Hiện Tượng Linh Dị Của Con Người? Đây là loại quảng cáo trò chơi trực tuyến rác rưỡi nào thế?
"Nhưng mà, giấc mộng này cũng quá chân thực a. . ."
Lúc này Đới Lâm đang nằm trên giường trong phòng bác sĩ của bệnh viện, nghỉ ngơi dưỡng sức và chuẩn bị cho ca phẫu thuật tối nay.
Lúc này trong mắt khó chịu càng ngày càng đậm, hắn không phải là bác sĩ nhãn khoa nên trong lúc nhất thời rất khó để phán đoán các triệu chứng của mình là gì.
"Hi vọng sẽ không ảnh hưởng đến giải phẫu kế tiếp..."
...
Đêm khuya.
Bệnh viện số 9 thành phố W.
Cánh cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng được đẩy ra, bệnh nhân vẫn còn đang trong trạng thái gây mê được đẩy ra ngoài.
Kéo lê cơ thể mệt mỏi, Đới Lâm đeo khẩu trang bước ra ngoài.
"Bác sĩ, thế nào rồi ạ?"
Người nhà chờ bên ngoài phòng mổ vội vàng chạy tới hỏi thăm.
“Ca phẫu thuật nhìn chung diễn ra tốt đẹp, nhưng vẫn cần phải nằm viện để theo dõi.” Đới Lâm mấp máy môi nói.
Trước khi phẫu thuật, hắn đã đến khoa mắt của bệnh viện để kiểm tra lại, xác định không có vấn đề gì, sau đó cũng không cảm thấy khó chịu nên quyết định phẫu thuật theo kế hoạch ban đầu. Dù sao, hắn cũng là chuyên gia phẫu thuật duy nhất trong bệnh viện dám thực hiện ca phẫu thuật này, ngay cả thầy của hắn cũng do dự.
“Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ!” Nghe nói ca phẫu thuật diễn ra thuận lợi, thân thể căng thẳng của người nhà lập tức thả lỏng, nắm chặt tay Đới Lâm. Người nhà đã biết trước đây là ca mổ rất khó, khả năng bệnh nhân tử vong trên bàn mổ là rất cao.
Mặc dù lúc này Đới Lâm có chút mệt mỏi, nhưng lúc này nhìn thấy sự biết ơn của người nhà, trong lòng hắn tràn ngập niềm vui khi cứu được một mạng người từ trong tay tử thần.
Các y tá bước ra khỏi phòng phẫu thuật nhìn cảnh này và nghị luận: “Không hổ danh là bác sĩ Đới, ca phẫu thuật khó như vậy… vậy mà anh ta cũng có thể làm tốt”.
"Đó là phó chủ nhiệm trẻ nhất trong lịch sử bệnh viện của chúng ta a!"
"Vị trí của khối u này khá xấu, bác sĩ phẫu thuật bình thường không dám thực hiện vì sợ xảy ra sự cố. Bác sĩ Đới thực sự là tuổi trẻ tài cao, nghe nói năm đó anh ta mới 16 tuổi đã nhảy lớp thi vào trường y, năm nay vừa mới được thăng chức phó bác sĩ trưởng, anh ta vẫn còn quá trẻ!"
"Ai nói không phải a? Năm đó bác sĩ Đới là người đầu tiên đăng ký tham gia cứu trợ động đất!"
"Bác sĩ Đới thực sự còn trẻ và có triển vọng, anh ta có thể thực hiện những ca phẫu thuật như vậy khi chưa đến 30 tuổi. Tôi nghe nói bệnh viện muốn bồi dưỡng anh ta thật tốt, để cho anh ta làm báo cáo trên các diễn đàn y tế nước ngoài..."
"À, có phải hôm nay mắt bác sĩ Đới không được khỏe không? Ta nghe bác sĩ khoa mắt nói buổi chiều bác sĩ Đới đến đó khám, xác định hết thảy bình thường không ảnh hưởng đến giải phẫu nên anh ta mới yên tâm."
"Có lẽ là bởi vì gần đây anh ta quá bận rộn, dùng mắt quá nhiều chăng?"
Khoa nội trú.
Tối nay là ngày Đới Lâm trực.
Lúc này, hắn nhìn màn hình máy tính trước mặt, kiểm tra các báo cáo khác nhau của những bệnh nhân mới được theo dõi tại bệnh viện sau phẫu thuật vào tháng này, đánh giá tiên lượng và cách điều trị của họ.
Sau ca phẫu thuật không lâu, cảm giác kỳ lạ trong cả hai mắt lại ập đến. Điều này khiến Đới Lâm càng cảm thấy khó chịu ở mắt, đặc biệt là cảm giác ngứa ran ở vị trí con ngươi càng lúc càng dữ dội.
Hắn nhặt lọ thuốc nhỏ mắt bên cạnh và nhỏ thêm vài giọt.
"Bác sĩ Đới..." Bác sĩ Triệu ở bên cạnh hỏi: "Mắt còn khó chịu sao? Bác sĩ ở Khoa mắt có nói gì không?"
"Ta đã đến khoa mắt khám rồi, cũng đã kiểm tra bằng đèn khe và siêu âm mắt B, thủy tinh thể và võng mạc đều bình thường. Bác sĩ Lâm nói không có vấn đề gì, có thể là do mệt mỏi, gần đây dùng mắt quá mức gây ra, kêu ta nhỏ thuốc nhỏ mắt mấy ngày xem sao."
"Có lẽ gần đây ngươi làm việc quá sức rồi phải không? Sau ca phẫu thuật này thì xin nghỉ phép mấy ngày đi?"
"Ừm. Có lẽ gần đây ta hơi mệt, nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn. Gần đây dấu hiệu hậu phẫu của một số bệnh nhân không ổn định, đặc biệt là bệnh nhân hôm nay. Mặc dù khối u đã được cắt bỏ thành công nhưng tiên lượng vẫn còn tùy thuộc vào quan sát sau phẫu thuật, tốt hơn hết là ta nên theo dõi một thời gian trước khi nghỉ ngơi, nếu không thì ta có nghĩ ngơi cũng không yên tâm."
Bác sĩ Triệu khẽ thở dài, nói: "Haiz, ai mà không biết ngươi là bác sĩ phẫu thuật chăm chỉ nhất trong bệnh viện chúng ta, bận rộn cả ngày còn đi chuẩn bị bài viết về khối u phổi. Chỉ cần ngươi có thể được xuất bản trên một tạp chí y khoa có thẩm quyền thì khẳng định thăng lên Bác sĩ trưởng rồi, vài năm nữa chính là Trưởng khoa Phẫu thuật bệnh viện chúng ta rồi."
Đới Lâm nói: "Ta còn phải tích lũy đủ kinh nghiệm lâm sàng để có thể bổ sung cho nghiên cứu khoa học, tương lai viết luận văn cũng có nắm chắc hơn. Ta vẫn còn quá trẻ, vẫn còn nhiều điều phải học hỏi."
“Bác sĩ Đới… ca phẫu thuật hôm nay thực sự rất nguy hiểm, chỉ cần sơ suất một chút thì người nhà bệnh nhân có thể sẽ không nghĩ tốt cho ngươi đâu, mà sẽ cho rằng bệnh nhân không phẫu thuật có thể sẽ sống lâu hơn. Ngươi thật sự không sợ sao?"
"Ta nhớ lời thề khi còn học trường y, với tư cách là một bác sĩ..."
Nói đến đây, đáy mắt Đới Lâm cảm thấy đau nhức chưa từng có, căn bản không mở ra được.
Một lúc sau ... sự khác thường của cả hai mắt dần biến mất, khi mở ra lần nữa, Đới Lâm cảm thấy mắt mình có thể nhìn rất rõ ràng, nhìn màn hình máy tính cũng không thấy khó chịu, giống như một cặp mắt mới.
Hắn nhất thời sửng sốt trước tình huống này.
“Bác sĩ Đới, ngươi không sao chứ?” Bác sĩ Triệu lo lắng hỏi.
"Không có gì..."
"Tốt... Ta đi kiểm tra khoa trước, nếu như mắt của ngươi vẫn không chuyển biến tốt thì đi Bệnh viện mắt khám đi, nhãn khoa bệnh viện chúng ta cũng không chuyên. À, ta để điện thoại của mình ở đây sạc trước, nếu cần tìm ta có thể gọi điện thoại cho Phòng y tá ở lầu tám nha."
"Ừm, được rồi... Bác sĩ Triệu."
Sau khi bác sĩ Triệu rời đi...
Đới Lâm là người duy nhất còn lại trong văn phòng.
Hắn có chút kinh ngạc nhìn về phía trước, sau đó phát hiện trong căn phòng tối như vậy mà mình có thể nhìn thấy rõ ràng một con ruồi đang đậu trên bàn ở phía xa.
"Bác sĩ... Đới... Lâm?"
Đúng lúc này, Đới Lâm nghe thấy một giọng nói già nua, lập tức ngẩng đầu lên, chỉ thấy một ông lão mặc áo bệnh nhân, đỉnh đầu trọc lóc, tập tễnh đi vào cửa.
Khi ông lão mở miệng ra thì thấy răng đã rụng gần hết, nói đã không rõ ràng.
Đới Lâm ngay lập tức nhận ra đây là một bệnh nhân ở Khu 413, họ Trương, hiện đang được hóa trị và xạ trị trong bệnh viện, tình trạng rất không ổn định.
“Bác Trương, bác không thể tùy ý rời khỏi phòng bệnh…” Đới Lâm thầm nghĩ, y tá trực ở khoa nội trú đã đi đâu rồi? Để một bệnh nhân lớn tuổi nguy kịch ra ngoài đi lại một mình như vậy?
Bác Trương tiếp tục nói ngọng: “Bác sĩ, Lâm, ta đang tìm… con trai… con trai ta…”
Đới Lâm nhớ sau khi bệnh nhân nhập viện, con trai ông ta chỉ đến thăm ông một lần, về sau liền chưa từng thấy bóng dáng.
Lão nhân đã lớn tuổi, năm ngoái vừa làm giải phẫu, đang xạ trị và hóa trị nên có lẽ thần chí đã không rõ.
"Bác Trương, con trai bác không có ở đây, cháu kêu y tá đưa bác về nha."
Đới Lâm đứng dậy, vừa định bước tới thì bác Trương đã nói: "Vậy... ta... đi... chỗ khác... tìm..."
Sau đó, bác Trương quay người và bước ra khỏi văn phòng.
Đới Lâm vội vã chạy ra ngoài, nhưng sau khi nhìn kỹ ... không có bóng dáng của bác Trương bên ngoài.
Điều này khiến Đới Lâm cảm thấy rất kỳ lạ... Mới vừa rồi ông lão còn đi chậm như vậy, tại sao bây giờ ông ấy lại biến mất trong nháy mắt?
Đới Lâm lại chạy đi tìm xung quanh một lần nữa nhưng vẫn không thấy bác Trương đâu.
Đới Lâm càng lo lắng hơn, lập tức đi đến Phòng y tá ở bên cạnh nói: "Thông báo cho Phòng y tá ở tầng 4 là có một bệnh nhân ở Phòng 413 đã rời khỏi phòng. Bệnh nhân là nam, khoảng chừng 70 tuổi rồi, để họ đi tìm kiếm đi”.
Nhìn dáng vẻ bệnh nhân, nếu chẳng may bị ngã thì hậu quả khó mà lường được!
Nếu không phải trong văn phòng nhất định phải có bác sĩ túc trực, Đới Lâm cũng muốn cùng đi tìm người bệnh.
Vừa trở lại văn phòng không bao lâu, điện thoại trên bàn của hắn vang lên.
"Xin chào?"
"Xin chào Bác sĩ Đới, ta là y tá của Phòng y tá ở lầu bốn, vừa rồi chúng tôi đã kiểm tra, tất cả bệnh nhân trong phòng 413 đều ngủ bình thường, không có ai ra ngoài."
"Cái gì?"
Đới Lâm ngày càng cảm thấy quái dị.
Nhanh như vậy đã trở về rồi?
Không biết thế nào, nó khiến hắn nhớ đến văn bản tin nhắn kỳ lạ đó.
"Ngươi chắc chắn chứ?"
"Chắc chắn mà. Bệnh nhân mà bác sĩ đề cập hiện đang ngủ rất tốt."
Đới Lâm thở phào nhẹ nhõm, trở về thì tốt.
Sau đó, hắn ngồi vào bàn làm việc và tiếp tục kiểm tra thông tin bệnh nhân trên máy tính.
Không biết đã bao lâu rồi...
"Bác sĩ. . .Đới. . . Lâm. . ."
Giọng nói quen thuộc lại vang lên.
Đới Lâm đột nhiên ngẩng đầu lên, lại thấy bác Trương đứng ở cửa!
Hắn sửng sốt một chút, tại sao người ở Phòng y tá lầu bốn lại để ông ta chạy tới rồi?
"Bác sĩ, Lâm, ta đang tìm... con trai... con trai ta..."
Giọng điệu hoàn toàn giống trước đây, thậm chí cả câu khi nói cũng hoàn toàn giống nhau, không có chút khác biệt nào.
Lúc này, Đới Lâm cảm thấy đôi mắt của mình bắt đầu có chút khó chịu.
Đồng thời, hắn liếc nhìn ông lão.
Tư thế đứng của ông lão vẫn hệt như trước, thậm chí ngay cả vẻ mặt và thái độ cũng giống nhau.
Bản thân Đới Lâm cũng phải ngạc nhiên trước trí nhớ kinh người của mình.
Mơ hồ trong đó... hắn nghĩ nó có liên quan gì đó đến việc thay đổi hai mắt.
Sau đó, hắn phát hiện ra một điều khác.
Bác Trương đang đứng ở một vị trí khác với trước đây.
Ông ta đứng gần hơn một mét so với trước đây.
Sau đó, hắn chỉ nhìn bác Trương mà không nói lời nào.
Ngay sau đó...
Bác Trương chậm rãi nói.
"Vậy... ta... đi... chỗ khác... tìm..."
Chính xác những từ giống như trước đây!
Những chỗ nói lắp cũng giống hệt nhau!
Đới Lâm từ từ đứng dậy, đi ra ngoài cửa văn phòng và nhìn xung quanh.
Trong hành lang... Không nhìn thấy một bóng người.
Một sự bất an mạnh mẽ ập đến trong lòng hắn.
Hắn trở lại bàn làm việc, nhanh chóng lấy điện thoại và gọi cho Phòng y tá ở tầng bốn.
"Thực xin lỗi, làm phiền ngươi kiểm tra lại Khu 413, lần này nhất định phải kiểm tra xem có phải là bệnh nhân vừa rồi hay không! Vừa rồi ông ấy lại tới tìm ta!"
Là một bác sĩ, lúc này trong não hải Đới Lâm lại sinh ra một chút tưởng tượng hoang đường.
Ngay sau đó, y tá trả lời.
"Bác sĩ Đới, bệnh nhân còn ở trong phòng bệnh! Như vậy đi, ta đi tìm y tá canh phòng ở bên ngoài!"
“Phiền toái.”
Sau khi Đới Lâm cúp điện thoại, hắn cảm thấy lạnh sống lưng.
Đây là tầng 10.
Cho dù hắn từ đây chạy hết tốc lực cũng không thể chạy về phòng bệnh nhanh như vậy, huống chi là một lão nhân đi không vững?
Nếu như tiếp tục đợi ở đây....
Ông ta sẽ quay lại chứ?
Đới Lâm cũng nhận thấy vị trí đứng của ông lão vừa rồi, nếu ông đi thêm một mét liền có thể đến cạnh bàn làm việc của mình!
Nhìn vào một bàn khác.
Điện thoại di động của bác sĩ Triệu trong Khoa nội trú đang sạc ở đó, hiện tại có lẽ anh ta đang đi kiểm tra các phòng bệnh.
Đới Lâm hít một hơi thật sâu.
Hắn lấy điện thoại di động và gọi cho bác sĩ Triệu.
Sau khi điện thoại di động của bác sĩ Triệu reo, hắn bước tới và kết nối nó.
Sau đó, hắn cầm điện thoại di động lên, đóng cửa phòng làm việc rồi nhanh chóng đi đến góc hành lang.
Nơi này không thông hướng thang lầu và thang máy.
Hắn cầm điện thoại lên áp vào tai, liên tục nghe cuộc gọi.
Tim hắn không ngừng đập loạn xạ, đồng thời... ánh mắt hắn ngày càng đau đớn.
Cuối cùng……
"Bác sĩ...Đới... Lâm?"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm vô cùng rõ ràng.
Mà bây giờ, mình không ở trong văn phòng.
"Bác sĩ, Lâm, ta đang tìm... con trai... con trai ta..."
m thanh ngày càng gần.
Phải biết, Đới Lâm không còn ở văn phòng nữa, nhưng những gì hắn nghe thấy vẫn như trước!
"Vậy... ta... đi... chỗ khác... tìm..."
Giọng điệu đó, dần dần trở nên âm trầm...
Đới Lâm chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh.
Lời nguyền linh dị...
Chẳng lẽ văn bản tin nhắn kia ... Lại là sự thật?
Hắn lập tức cúp điện thoại và chạy về phía thang thoát hiểm!
Bây giờ, bệnh nhân có phải vẫn còn nằm trên giường bệnh hay không?
Đúng lúc này, sau lưng vậy mà truyền đến tiếng bước chân!
Tiếng bước chân giống như đi rất chậm, nhưng âm thanh càng ngày càng gần!
"Con...trai...ta...đâu..."
Mấu chốt là... Đới Lâm chạy thế nào cũng không tới được thang thoát hiểm!
Cuối cùng……
Hắn cảm thấy sau gáy bị một đôi tay nắm chặt!
Sau đó hắn không thể tiến thêm một bước, khuôn mặt từng chút một bị cưỡng ép quay về phía sau...
Ý chí sinh tồn mạnh mẽ của Đới Lâm đã đạt đến đỉnh cao vào lúc này!
Cùng lúc đó, hai mắt hắn đột nhiên mở to, cảm giác đầu óc giống như bị nổ tung, xuất hiện hai vực sâu không gian to lớn.
Đôi mắt dường như đã biến thành hai lỗ đen khổng lồ, tạo ra một lực hút mạnh mẽ!