Bác sĩ Khoa Ác Quỷ vậy mà lại đến trực ban ở phòng bệnh bình thường?
Quỷ hồn hiện tại được chia thành bốn cấp độ, u hồn, oán linh, lệ quỷ, hung linh. Còn ác quỷ thuộc loại lệ quỷ đặc biệt, là một bộ phận riêng biệt.
Lúc này hắn mới nhớ tới bác sĩ Hoắc Bình của Ngoại Khoa Lệ Quỷ đã nói các bác sĩ ở Khoa Oán Linh và Khoa Lệ Quỷ có tỷ lệ thất thoát rất nhiều, vì vậy Khoa Chủ Nhiệm đã cử họ đến tham gia tuyển chọn, lựa chọn một số ứng cử viên tốt. Xem ra, thương tổn của bác sĩ trong khoa so với hắn tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, ngay cả bác sĩ ở Khoa Ác Quỷ cũng phải đến trực ban.
"Chào bác sĩ Triệu. Hôm nay ta ở phòng khám ngoại trú với bác sĩ Cao Hạp Nhan một buổi chiều, ở Khoa ngoại trú ta chưa gặp trực tiếp..."
"Quỷ, đúng không?"
"Ừm."
"Vừa mới bắt đầu mà thôi, vốn là bác sĩ thực tập nên ngươi căn bản không có cơ hội đi phòng khám ngoại trú, hẳn là bác sĩ nội trú mới có thể có cơ hội này, về sau sẽ để cho ngươi kiến thức dài dài."
Sau đó, Triệu Xá đưa cho Đới Lâm một lon cà phê: "Ngươi vẫn sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm khi trực ban ở Khoa điều trị nội trú. Ngươi là bác sĩ thực tập thì nên trốn sau lưng chúng ta. Việc của ngươi bây giờ là đặt việc học tập của mình lên hàng đầu, cũng không nên nghĩ đến sẽ can thiệp vào"
"Cảm ơn."
"Cao Hạp Nhan tính tình rất lạnh lùng, ngươi cảm thấy không chịu đựng nổi đúng không?"
Khi Triệu Xá hỏi câu hỏi này, trước khi Đới Lâm có thể trả lời thì anh ấy đã tự mình nói: “Chị gái của cô ấy từng là bác sĩ phẫu thuật hàng đầu trong Khoa Cấp Cứu của bệnh viện chúng ta, anh rể của cô ấy là một trong ba Phó viện trưởng. "
"Ấn Phó viện trưởng?"
"Đúng vậy, Ấn Phó viện trưởng là anh rể của cô ấy."
Nói cách khác, Ấn Phó viện trưởng để cô em vợ đích thân đến nhận hắn làm bác sĩ thực tập, rõ ràng là có ý lôi kéo và bồi dưỡng hắn.
"Bác sĩ Triệu." Lúc này, một nam bác sĩ đứng lên nói: "Ta đi thăm dò một vòng."
“Tốt. Tiểu Lâm, chú ý an toàn.”
Đới Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ bệnh viện.
Điều gì đang xảy ra trong không gian trống rỗng tối tăm này, làm thế nào một bệnh viện như vậy được sinh ra, hắn vẫn không thể biết được.
"Đây là một đôi... Mắt Quỷ?"
Lúc này, khuôn mặt của Triệu Xá đột nhiên di chuyển đến trước mặt Đới Lâm, anh ta nhìn kỹ vào mắt hắn.
Đới Lâm giật mình và hỏi: “Bác sĩ Triệu, ngươi......”
“Quên đi, coi như ta không nói.” Triệu Xá đi tới chỗ ngồi của mình, ngồi xuống, lại nhìn về phía Đới Lâm.
"Đôi Mắt Quỷ?"
Chú Vật mà hắn đã được cấy vào quả thực rất khác thường, nếu không thì Ấn Vô Khuyết sao có thể khách khí với hắn như vậy?
Đồng thời, vào lúc này.
Lâm Nhan, người đang mặc áo bệnh nhân và nằm trên giường bệnh, lúc này càng lúc càng cảm thấy bối rối.
Cô liên tục lấy tay che ngực, sắc mặt trở nên càng ngày càng khó coi.
Lâm Nhan có một linh cảm kỳ lạ …
Ả ta đang đến!
Nữ quỷ... đó!
Bác sĩ trong phòng trực ban.
Triệu Xá cầm bộ đàm nội bộ trong bệnh viện, nói: "Tiểu Lâm, tình huống thế nào?"
Cả bác sĩ thực tập và bác sĩ bệnh viện đều không được trang bị điện thoại di động dành riêng cho bệnh viện, chỉ có thể liên lạc bằng bộ đàm.
"Trong phòng bệnh không có vấn đề, nếu như phải nói. . ."
"Chuyện gì vậy?"
"Tối nay yên tĩnh lạ thường. Bình thường sẽ có vài u hồn lảng vảng xung quanh, nhưng ta không gặp bất kỳ u hồn nào cả."
"Không có u hồn?"
Những gì Đới Lâm biết cho đến nay là cái gọi là u hồn nói chung là những hồn ma vô hại với con người, chúng thường lang thang trong thế giới loài người vì nhiều lý do khác nhau, nhưng chúng sẽ không lấy mạng con người.
Những hồn ma như vậy có thể bị trục xuất bởi bất kỳ y tá nào, không có gì ghê gớm cả.
Nhưng đêm nay, không một bóng ma nào...
Ngược lại, nó có vẻ hơi bất thường.
"Tiểu Lâm, ngươi bây giờ ở nơi nào?"
"Ở đây góc cầu thang lầu năm. Ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn nên muốn tới đây kiểm tra... Hả?"
Triệu Xá sửng sốt, hỏi: "Làm sao vậy? Tiểu Lâm? Tiểu Lâm!"
Cùng lúc đó, mắt trái của Đới Lâm bắt đầu cảm thấy đau nhói!
Lúc này, hắn mới phát hiện... Nữ quỷ kia đến rồi!
Đồng thời, mắt phải truyền lại tới ý chí mãnh liệt, thúc đẩy Đới Lâm đi qua!
"Như vậy. . . Tiểu Lưu , ngươi qua. . ." Long Viễn đang muốn chỉ huy bác sĩ đi qua kiểm tra, Triệu Xá bỗng nhiên đứng dậy.
"Bác sĩ Long, để ta đi."
Long Viễn sửng sốt: "Bác sĩ Triệu? Chút chuyện nhỏ này, hà tất làm phiền ngươi tự mình đi một chuyến?"
"Bác sĩ Long, nói thế làm gì." Triệu Xá xua xua tay, nói: "Ta ngồi lâu nên chân đều có chút tê dại, vừa vặn đi ra ngoài hoạt động một chút nha."
"Thật ngại quá, khó có được ngươi qua tới giúp chúng ta trực ca. . ."
"Không sao, không có việc gì, ta đi ra xem một chút sẽ trở lại."
Lúc này, hắn nhìn về phía Đới Lâm: "Ừm, Tiểu Đới, ngươi nếu không ngại thì đi theo ta. Ta xem ngươi hình như rất muốn cùng ta đi ra ngoài một chút?"
Long Viễn gật đầu, nói: "Được rồi, Tiểu Đới, ngươi đi theo bác sĩ Triệu đi ra ngoài kiến thức cũng tốt. Ngươi theo sát bác sĩ Triệu vậy thì tuyệt đối an toàn. Tầng năm trước mắt chữa trị phần lớn đều là oán linh phổ thông nguyền rủa người bệnh, bác sĩ Triệu là Khoa Ác Quỷ, ra tay thì có thể nói là nhẹ nhàng thôi."
"Bác sĩ Long thật là. . . Ngươi thật là biết nói. . . Ha ha. . ."
Sau đó, Triệu Xá và Đới Lâm một trước một sau cứ như vậy ra khỏi phòng trực ban.
Sau khi đến Phòng y tá , Lý y tá trưởng thấy là Triệu Xá tự mình đến, kinh ngạc nói: "Bác sĩ Triệu? Làm sao ngươi tự mình đến rồi?"
Triệu Xá khoát khoát tay, nói: "Không cần quá cảm kích ta nha, Lý y tá trưởng. Nếu những Chú Vật bày trong hành lang đều không có phản ứng quá lớn thì chắc cũng không đại sự gì đâu, ta chỉ dạo một vòng thôi."
Về phần đối với Đới Lâm , các y tá trực tiếp liền giả vờ như không thấy.
Triệu Xá và Đới Lâm đi tới khúc quanh hành lang phía trước, Triệu Xá giơ tay trái lên, nhìn qua kẽ tay và nói: "Ừm. . . Có chút kỳ quái, nơi đây thế mà một bóng ma cũng không có a? Tiểu Đới, nhớ kỹ theo sát ta nga."
Đới Lâm gật đầu, nói: "Vâng, bác sĩ Triệu."
Từ nơi này đến trong thang lầu chưa đầy trăm mét.
Một đoạn này, bố trí rất nhiều Chú Vật.
Phòng ngự u hồn có thể nói là dư dả, cam đoan chúng nó căn bản đi không ra đoạn hành lang này được, chỉ có thể luôn luôn quanh quẩn một chỗ ở đây. Mà cho dù là oán linh, bình thường cũng không thể đột phá nổi phòng ngự, cho dù đột phá thì y tá trưởng cũng có thể ứng phó một hai, đợi được bác sĩ tới trợ giúp.
"Kỳ quái, một giờ trước còn không phải như thế này. . ."
Sau đó, Triệu Xá giống là nghĩ đến điều gì, nhìn về phía Đới Lâm.
"Chẳng lẽ là do bệnh nhân bác sĩ Cao vừa mới thu nhận tạo thành?"
Còn không đợi Đới Lâm trả lời, Triệu Xá liền nói trước: "Ồ, đúng rồi, ngươi vẫn chỉ là bác sĩ thực tập, vậy thì, tiểu Đới, ngươi nói cho ta bệnh sử bệnh nhân mới nhập viện này, càng cặn kẽ càng tốt!"
Nơi đây bác sĩ chủ yếu vẫn là Ngoại Khoa Oán Linh, Triệu Xá cũng chỉ là gặp lúc đến giúp đỡ trực ca, bất quá anh ta đối với Ngoại Khoa Oán Linh cũng là có hiểu biết.
Đới Lâm gật đầu, đem triệu chứng bệnh bệnh sử của Lâm Nhan cặn kẽ nói cho Triệu Xá: "Tình huống của cô Lâm là như thế này. . ."
. . .
"Hai mươi năm. . . Bệnh sử dài như vậy?" Triệu Xá sắc mặt trở nên có mấy phần nghiền ngẫm: "Chẳng lẽ đã biến thành lệ quỷ rồi? Bất quá ta chỉ là bác sĩ Khoa Ác Quỷ, không phải Ngoại Khoa Lệ Quỷ, cũng không thể tùy tiện có kết luận. . ."