• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

  Chẩn đoán hiện tại của Đới Lâm là: mọi thứ đều bình thường, Chú Vật không có ảnh hưởng xấu đến hắn và thậm chí không cần điều trị tiếp theo. Vì vậy, cũng không có cần thiết để cho bác sĩ Khoa Chú Vật tham gia chẩn đoán bệnh.

  Anh không chắc liệu Ấn Vô Khuyết động tay động chân ở trong đó hay không. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bác sĩ Khoa Siêu Âm, Khoa Linh Xạ, Khoa Kiểm nghiệm toàn bộ đều là người của anh ta.

  “Từ kết quả kiểm tra toàn diện hiện tại…” Cao Hạp Nhan cầm trong tay mười mấy bản báo cáo, nói: “Ngươi không cần điều trị, nằm viện quan sát ba ngày sau nếu như không có việc gì thì ngươi liền có thể trở lại làm việc. Việc điều trị của Lâm Nhan hiện được bác sĩ Khoa Ác Ma tiếp nhận, vì vậy ngươi không cần phải lo nữa, Khoa Ác Ma là một khoa có tính độc lập cao, thậm chí là Phó viện trưởng cũng không có biện pháp nhúng tay vào."

  "Cô Lâm, cô ấy bây giờ không sao chứ?"

  Đới Lâm vẫn còn hơi lo lắng về bệnh nhân được hắn đưa vào bệnh viện.

  Cao Hạp Nhan giơ tay giúp Đới Lâm kéo chăn, nói: "Còn phải xem kết quả phẫu thuật, sau khi kiểm tra cũng không có bị nguyền rủa, cho nên ngươi yên tâm, tên ma quỷ kia sẽ không tới tìm ngươi."

  Đương nhiên không phải rồi, hiện tại nữ quỷ đó đang ở trong mắt phải của mình.

  Bên trong mắt phải, số lần nữ quỷ cắn trả bắt đầu giảm thiểu, hắn hiện tại đã không cần thuốc giảm đau nữa.

  Tuy nhiên, bên trong mắt phải vẫn đỏ như máu. Hắn có thể cảm nhận được loại phản phệ này chỉ là bị tạm thời áp chế xuống, mà nửa năm sau, tên ma quỷ kia có thể tránh thoát phong ấn xông ra, đến lúc đó mình liền sẽ chết.

  Ấn Vô Khuyết yêu cầu hắn giấu chuyện này với Cao Hạp Nhan, anh ta biết rất rõ Cao Hạp Nhan cũng hy vọng tìm được cách đánh thức chị gái mình thông qua Đôi Mắt Quỷ này. Khi Đới Lâm sống sót, mặc dù bề ngoài cô ấy rất bình tĩnh, nhưng Ấn Vô Khuyết biết rất rõ trong lòng cô ấy thực sự rất phấn khích, chỉ là ba năm trôi qua tuyệt vọng nhiều lần lắm, cô ấy không còn dám đơn giản đi mong đợi. Ấn Vô Khuyết hy vọng sau khi có thể thật sự tra ra một ít manh mối mới nói cho cô ấy biết.

  Đồng thời, mặc dù tóc quỷ đã được hấp thụ, nhưng trong đầu Đới Lâm chỉ có một hình ảnh rất mơ hồ.

  Trên hình ảnh đó, nó cứ như là một bản vẽ.

  Nhưng vì quá mờ nên không thể nhìn rõ nội dung cụ thể của bản vẽ.

  Bản vẽ này có liên quan gì đến ma quỷ này không?

  Hắn cũng nói với Ấn Vô Khuyết về vấn đề này, để cho anh ta chuyển cáo cho bác sĩ Khoa Ác Ma khám và chữa bệnh Lâm Nhan.

  Nói đi nói lại, Lâm Nhan sẽ phải ổn định trong khoảng thời gian này. Vì vậy, sau khi phẫu thuật thì cơ hội sống sót của cô ấy sẽ cải thiện? Hay là dù thế nào đi chăng nữa, nửa năm nữa nàng vẫn sẽ chết?

  Trong nửa năm, hắn trở thành bác sĩ chính, Ấn Vô Khuyết nói với Đới Lâm đây là cách duy nhất để sống sót. Đới Lâm suy đoán đôi mắt sẽ tiến hóa hơn nữa theo cách đó.

  Trong mọi trường hợp, bây giờ Ấn Vô Khuyết và Đới Lâm đã nói chuyện, không có gì phải giấu giếm nhau. Biết được mục tiêu bồi dưỡng mình của Ấn Vô Khuyết, Đới Lâm cũng quyết định hoàn toàn trở thành thành viên của phe Ấn Vô Khuyết.

  Trong vòng nửa năm, Đới Lâm nhất định phải đề cao y thuật của mình và trở nên thành thạo hơn trong việc kiểm soát Đôi Mắt Quỷ Chú Vật này!

  Vào ngày hắn xuất viện, Cao Hạp Nhan đã đến đón hắn.

  "Hôm nay là ta thời gian đến khám bệnh tại nhà, theo chỉ thị của Phó viện trưởng, anh ta muốn ta dẫn ngươi đi theo cùng."

  "Được, ngươi đi đâu?"

  "Thành phố S."

  Đới Lâm nhận ra đây là một thử nghiệm do Ấn Vô Khuyết sắp xếp cho mình.

  Ở giai đoạn này, hắn và Ấn Vô Khuyết có cùng một mục tiêu: thúc đẩy sự tiến hóa của mắt quỷ.

  Đới Lâm không chút do dự trả lời: "Được!"

  Hắn cũng không có hỏi nhiều chi tiết, tỷ như có nguy hiểm hay không, dù sao tính mạng của hắn đã tiến vào đếm ngược nửa năm cuối cùng, bất kể nguy hiểm cỡ nào, hắn cũng nhất định phải liều mạng một lần.

  Cao Hạp Nhan suy nghĩ một lúc rồi nói: "Còn một điều nữa ... Lâm Nhan đã kiểm tra tiền phẫu thuật một lần nữa vào ngày hôm nay, nhưng cô ấy rất ngạc nhiên khi lời nguyền trong cơ thể cô ấy đã hoàn toàn bị áp chế, mức độ phẫu thuật cũng giảm xuống đến độ C. Theo đánh giá trước phẫu thuật hiện tại, tiên lượng sau phẫu thuật lạc quan hơn trước rất nhiều.”

  Đới Lâm ngay lập tức hiểu đó có thể là do ma quỷ đã bị hắn phong ấn. Tuy nhiên, hắn vẫn tỏ ra ngạc nhiên: "Thật sao? Sao lại thế?"

  Cao Hạp Nhan quan sát vẻ mặt của Đới Lâm, nhưng nhất thời không tìm được manh mối nào.

  "Thay quần áo đi ra ngoài đi, ta ở bên ngoài chờ ngươi. Hơn nữa, ta nhắc nhở ngươi, đây là một ca bệnh mấy Phòng chủ nhiệm hội chẩn đều cảm giác khó giải quyết nghi nan, ngươi nên chuẩn bị tâm lý."

  Đới Lâm không ngạc nhiên về điều này, Ấn Vô Khuyết không thể sắp xếp các chuyến thăm khám bình thường cho hắn.

  Cùng lúc đó, tại tầng 12 của tòa nhà khám bệnh, phòng làm việc của Phó viện trưởng.

  Tống Mẫn, Chủ nhiệm Ngoại Khoa Oán Linh, đang báo cáo kết quả chẩn đoán và điều trị của Đới Lâm cho Ấn Vô Khuyết.

  "Đề phòng Chú Vật chúng ta đặt trong phòng bệnh hoàn toàn vô tác dụng. Tôi đã kiểm tra báo cáo CT của hắn nhiều lần, quả thực không có gì bất thường. Từ cấp độ linh hồn, có thể nói hắn rất khỏe mạnh."

  Hình ảnh CT của Đới Lâm cũng được đính kèm với báo cáo.

  Ấn Vô Khuyết không nghĩ nhiều, nói: "Tống chủ nhiệm, tôi sẽ cố gắng hết sức để đào tạo bác sĩ Đới. Thời gian thực tập của hắn nên được tận khả năng áp súc trong vòng hai tháng để hắn có thể trở thành một bác sĩ chính độc lập khám bệnh."

  "Anh đang nói đùa sao? Ấn viện trưởng?" Tống Mẫn không thể tin vào tai mình: "Hai tháng độc lập khám bệnh? Làm sao có thể?"

  "Chỉ cần không vi phạm Viện trưởng quy định, ta phụ trách nhân sự, ngươi phải làm chính là bồi dưỡng năng lực của hắn đến mức có thể làm bác sĩ độc lập." Ấn Vô Khuyết đối với phản ứng của Tống Mẫn sớm nằm trong dự liệu. "Ngoài ra, hãy chụp CT cho hắn mỗi tháng một lần, sau đó gửi báo cáo đến bàn của ta càng sớm càng tốt."

  Đối với các bác sĩ đã được cấy ghép các Chú Vật, việc chụp CT thường xuyên sẽ không có bất kỳ tác động nào đối với cơ thể họ.

  Cuối cùng, Ấn Vô Khuyết nói thêm: "Tống chủ nhiệm, trong số các bác sĩ Chủ nhiệm Ngoại Khoa của bệnh viện chúng ta, ngươi là người ta coi trọng nhất. Ngoại Khoa có nhiệm vụ nặng nề, tỷ lệ thương vong của bác sĩ cao, vì vậy, tiếp theo tại cuộc họp nhân sự của bệnh viện, ta sẽ đề xuất thành lập một vị trí Chủ nhiệm Ngoại Khoa khác để điều phối tất cả các khoa, ta đang cân nhắc nên chọn ai. Tống chủ nhiệm, ngươi là một trong những bác sĩ lâu năm nhất trong bệnh viện của chúng ta, ngươi nhất định phải làm thật tốt a."

  Tuy rằng tướng mạo của Tống Mẫn mới ngoài ba mươi, nhưng thực ra tuổi của cô ấy lại vượt xa vẻ ngoài, nếu lấy một lượng lớn điểm linh liệu đổi lấy sinh mệnh và bổ sung vào cơ thể, tốc độ lão hóa sẽ chậm hơn rất nhiều so với người bình thường. Đối với bất kỳ người phụ nữ nào, việc luôn xinh đẹp và không tuổi là một sự cám dỗ khó cưỡng lại.

  Khi Tống Mẫn nghe thấy điều này, cô ta lộ ra một chút ngạc nhiên thú vị, lập tức gật đầu và nói: "Ấn viện trưởng, tôi nhất định không phụ sự mong đợi của anh! Hai tháng! Tôi nhất định sẽ đáp ứng được kỳ vọng!"

  "Tốt lắm, ta chờ tin tức tốt của ngươi."

  Sau khi Tống Mẫn rời đi, Ấn Vô Khuyết bật máy tính trước mặt và bắt đầu kiểm tra video giám sát.

  Điều này được Đới Lâm và Triệu Xá chụp lại khi họ đối mặt với nữ quỷ vào đêm hôm đó trong Khoa nội trú.

  Tuy nhiên, đoạn video giám sát không cho thấy hình ảnh của nữ quỷ từ đầu đến cuối.

  Ấn Vô Khuyết đã xem nó hơn một trăm lần.

  Nhưng bây giờ, anh ta xem từng khung hình với tốc độ chậm nhất.

  Nhưng... anh ta vẫn không thu hoạch được gì.

  Đồng thời ... trong văn phòng của một Phó viện trưởng khác, Hàn Minh.

  "Kết quả kiểm tra của hắn không có gì nổi bật."

  Trần Chuẩn, Chủ nhiệm Khoa Lệ Quỷ, báo cáo: "Các y tá mà chúng tôi đưa vào Khoa điều trị nội trú không phát hiện thêm bất kỳ điều gì bất thường trong thời điểm hiện tại."

  Ngồi trên bàn trước mặt y là một người đàn ông đeo kính khoảng bốn mươi tuổi.

  Người đàn ông đang cẩn thận lật qua các báo cáo y tế khác nhau của Đới Lâm.

  "Tiếp tục theo dõi nhất cử nhất động của hắn." Ông ta đặt chẩn đoán và báo cáo trị liệu xuống: "Người nắm giữ một Đôi Mắt Quỷ cứ như vậy trở thành người của Ấn Vô Khuyết, ta không yên lòng..."

  "Vâng, Phó viện trưởng Hàn!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK