• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đây là. . . Chẳng lẽ là bệnh nhân Khoa Túc Linh?"

Không lâu sau, phần nhô lên nhanh chóng bị ấn xuống.

"Ngươi đừng quản là khoa nào, Khoa Túc Linh không phân theo loại quỷ, nếu như bệnh nhân bị quỷ hồn trực tiếp phụ thể đều sẽ điều trị tại Khoa Túc Linh. Lại nói, hiện ra một cái mặt quỷ chính là Khoa Túc Linh? Ngươi biết dưới tình huống gì mới nên đi Khoa Túc Linh điều trị sao?"

Khoa U Hồn thì chỉ có nội khoa không có ngoại khoa, mà Khoa Túc Linh thì chỉ có ngoại khoa không có nội khoa. Dù sao quỷ đều phụ thể đến trên người, tuyệt đối không thể là mục tiêu điều trị bảo thủ.

Đới Lâm lại suy nghĩ một chút , cuối cùng hắn hít một hơi thật sâu và nói: "Xin lỗi, thưa thầy, em không xác định tình huống này, không có biện pháp chẩn đoán bệnh."

Không nghĩ tới, Tương Lập Thành gật đầu tán thành.

"Rất tốt, phi thường tốt. Không sai, không xác định tình huống thì không thể tùy tiện chẩn đoán bệnh. Nếu như ngươi bằng vào bệnh trạng hiện hữu cường hành chẩn đoán bệnh để ta khích lệ và thưởng thức, vậy ngươi về sau cũng chỉ có thể là một tên lang băm. Nghề khác phán đoán lệch lạc nhiều lắm cũng chỉ tổn thất kinh tế, nhưng nghề như chúng ta mà phán đoán lệch lạc có thể phải trả giá bằng mạng sống!"

Nghe được vài lời này, Đại Lâm lập tức kính nể bác sĩ Tương.

"Nhớ kỹ lời nói hôm nay của ngươi." Bác sĩ Tương chỉ vào bệnh nhân trước mặt và nói: "Mỗi phán đoán của các bác sĩ chúng ta có thể quyết định sự sống chết của một người! Là một bác sĩ, không bao giờ nên theo đuổi danh lợi, mà cần phải là sức khỏe của bệnh nhân! Bệnh nhân giao phó tài sản và tính mạng của họ cho chúng ta, chúng ta phải xứng đáng với sự tin tưởng này! Trước khi hành nghề y, trước hết phải thiết lập y đức!"

Hai chữ "Y đức", để cho Đới Lâm chỉ cảm thấy giác ngộ!

"Được, giờ học bắt đầu!"

Khoa nội trú, lầu bảy.

Đây là một phường đơn tương đối khang trang.

Trong phòng bệnh, một người phụ nữ sắc mặt tái nhợt đang nằm, khuôn mặt có sáu bảy phần tương tự với Cao Hạp Nhan.

Cao Hạp Nhan lấy một chậu nước, đem khăn mặt bên trong vắt cho khô, cô cởi áo bệnh viện của người phụ nữ trên giường bệnh và lau người cho cô ấy.

Mặc dù tất cả vi khuẩn và virus trong bệnh viện không thể tồn tại, nhưng vẫn cần phải lau cơ thể bệnh nhân sạch sẽ.

"Chị." Cao Hạp Nhan một bên lau chùi thân thể, một bên nói ra: "Rốt cục có một người sau khi cấy ghép cặp mắt kia vẫn sống sót. Nếu như hắn thật có thể còn sống sau khi bị nguyền rủa phản phệ, có lẽ có thể tìm được manh mối để chị thức tỉnh. Chờ sau khi chị tỉnh lại là có thể biết đến tột cùng chuyện gì xảy ra, phần linh hồn đã mất của chị ở đâu. . . Nếu như không thể tìm trở về, chị thực sự sẽ không thể tỉnh lại sao? Hôm nay, thầy đã hỏi thăm chị . ."

Nói đến đây, cô ngừng tay lại, nhìn về phía sau cửa sổ.

"Nơi này không có cách nào phơi nắng, nước da của chị càng ngày càng trắng. . . Hiện tại hàng năm đi kiểm tra , em đều lo lắng một ngày nào đó lời nguyền trong cơ thể chị sẽ phản phệ. Điều duy nhất đáng biết ơn là chị đang ở dưới sự bảo vệ của lời nguyền, khả năng miễn dịch của chị sẽ không giảm, tay chân của chị sẽ không bị teo."

Giờ này, cô đã lau xong phần thân trên của chị mình và bắt đầu lau chân. Sau khi lau xong, bắt đầu thay tã cho cô ấy.

Vì phản xạ của bàng quang khá tốt nên chị không cần luồn ống thông tiểu mà quấn tã. Cũng may, vì môi trường vô trùng của bệnh viện, bất kể đại tiện hay tiểu tiện thì vi khuẩn sẽ không phát triển. Mặc dù các y tá ở đây khá chuyên nghiệp nhưng bất cứ khi nào Cao Hạp Nhan rảnh rỗi đều sẽ còn tới nơi này tự mình thay đổi cho chị, tẩy rửa thân thể.

Thu dọn xong mọi thứ, cô đi vào phòng vệ sinh gắn liền với phòng bệnh, vừa mới rửa tay xong thì điện thoại di động của cô reo lên.

Cao Hạp Nhan cầm điện thoại di động lên và kết nối.

"Bác sĩ Cao." Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng một người phụ nữ: "Ta đã gửi tất cả các báo cáo kiểm tra của bệnh nhân Lâm Nhan đến điện thoại của ngươi. Bởi vì ngươi là bác sĩ sơ chẩn của cô ta cho nên cũng không tính sai quy tắc. Đúng rồi, về sau chúng ta cũng đã thu thập máu trên giày, máu vẫn chưa khô và nó cũng đã được kiểm tra trong phòng thí nghiệm".

"Được rồi, Đường Ly, cám ơn ngươi."

"Không có việc gì, trước đây bác sĩ Cao Mộng Hoa cũng rất chiếu cố chúng ta, cô ấy đã cứu mạng ta nhiều lần trong phòng phẫu thuật, điều này chẳng là gì cả. Bất quá, bệnh trạng người bệnh này trước mắt giao cho Ngoại Khoa Lệ Quỷ trị liệu ta cho rằng là chính xác, Ngoại Khoa Oán Linh các ngươi tốt hơn hết vẫn là không nên nhúng tay vào."

"Vậy thì tốt. . ."

Cao Hạp Nhan nhìn chị gái đang nằm trên giường bệnh và nói: "Kỳ thực ta hiện tại đang ở trong phòng của chị gái ta."

"Thật sao? Mộng Hoa bây giờ không sao chứ? Gần đây công việc của ta quá bận rộn, khi nào rảnh rỗi sẽ đến thăm cô ấy."

"Không. . . Cũng không tệ. Cũng may quy định của Viện trưởng có phần nhân đạo, trị liệu của nhân viên y tế bị tai nạn lao động toàn bộ miễn phí."

"Ừm, tốt, trước không nói với ngươi nữa, ta phải đi làm việc."

"Được, dù sao cũng cám ơn Đường Ly."

Sau khi cúp điện thoại, cô ngồi lại trước giường bệnh của chị gái Cao Mộng Hoa, để kiểm tra dữ liệu video lâm Nhan nhận được trên điện thoại.

"Cái này. . ."

Cô đã kiểm tra các hình ảnh CT trên điện thoại di động của mình, càng xem, khuôn mặt của cô càng trở nên khó coi.

"Sau khi bị nữ quỷ tìm đến cửa, làm sao cô ấy có thể sống sót một tuần mà không cần điều trị? Chẳng lẽ là nhờ tấm bùa bình an đó sao?"

. . .

Tương Lập Thành cắt con dao mổ trong tay từ giữa xương đòn của bệnh nhân đến khớp mu từng chút một.

Mà để cho Đới Lâm kinh ngạc chính là. . .

Thứ lộ ra sau khi mổ xẻ không phải là xương và các cơ quan nội tạng, mà là... một mảng lớn đen tuyền!

"Đây không phải là mổ xẻ bình thường, thứ bị mổ xẻ không phải thân thể con người, mà là linh hồn của họ." Tương Lập Thành mặt không đổi sắc giảng giải nói: "Linh hồn của người bình thường nên ở trạng thái trong mờ như khói trắng, còn bệnh nhân hiện tại toàn màu đen..."

Lời này vừa dứt, một bàn tay đầy máu đột nhiên từ trong đen tuyền duỗi ra!

Tương Lập Thành mặt không đổi sắc, đem đao giải phẩu hung hăng cắm vào trên gan bàn tay!

"Bây giờ nhìn xem, đây là thuộc về quỷ hồn gì?"

Nơi gan bàn tay bị dao mổ đâm vào, xung quanh bắt đầu hiện ra từng đạo khói đen. Tay không ngừng nắm lên trên, thế nhưng thậm chí mỗi lần muốn đụng tới Tương Lập Thành thì lại giống như có một bức tường vô hình chắn ngang, căn bản không có cách nào chạm đến!

Đới Lâm tiếp tục bắt đầu kiểm tra.

"Có thể là oán linh chuyển qua giai đoạn trạng thái ác quỷ, cũng chính là Nghiệp chướng quỷ. Bình thường oán linh cuối cùng đều là biến thành lệ quỷ, nhưng một số ít oán linh dưới tác động của nghiệp lực mạnh mẽ trở thành Nghiệp chướng quỷ , như vậy dưới tình huống này, nghiệp lực mạnh mẽ sẽ đem oán linh diễn biến thành ác quỷ! Vì vậy, bây giờ người ta tin rằng ác quỷ thuộc về một loại biến chủng lệ quỷ đặc thù."

"Đáp án chính xác!" Tương Lập Thành hỏi tiếp: "Làm sao nhìn ra được?"

"Đây." Đới Lâm chỉ vào cái tay kia: "Oán linh được tạo ra bởi một lời nguyền được hỗ trợ bởi oán khí mạnh mẽ, cũng chính là cái gọi là chú oán. Chú oán quá mạnh có xác suất chuyển thành nghiệp chướng, nghiệp chướng sẽ tăng nghiệp lực của quỷ từng chút một, do đó chuyển hóa thành ác quỷ cực đoan. Mà những đường màu đen này là sự xuất hiện của nghiệp lực, người bệnh và bác sĩ nếu như không chịu nổi nghiệp lực phản phệ thì có thể trong quá trình giải phẩu sẽ tử vong. Bác sĩ Cao từng đề cập qua với em, Nghiệp chướng quỷ cũng thuộc về phạm trù Ngoại Khoa Oán Linh điều trị."

"Ngươi vậy mà lại là biết nghiệp lực. Đúng vậy, khói đen do nghiệp chướng sinh ra là triệu chứng cụ thể do sự nguyền rủa của nghiệp chướng gây ra, chỉ có bị dao mổ của bệnh viện hoặc dao giải phẩu đâm trúng mới có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Quỷ chết đói trong truyền thuyết dân gian là thuộc về Nghiệp chướng quỷ."

Sau đó ông đem dao giải phẩu rút ra, cái tay kia liền rụt trở về!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK