• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

  Thành Phố S.

  Đây là lần đầu tiên Đới Lâm đến thành phố này.

  Lúc này, hắn và Cao Hạp Nhan vừa xuống tàu cao tốc.

  "Lần này đến khám bệnh tại nhà, ta có một vài điểm muốn nhắc nhở ngươi." Lúc trước khi hắn ở trên đường sắt cao tốc, Cao Hạp Nhan giải thích với hắn một chuyện: "Bệnh nhân này không phải người bình thường, ông ta là giám đốc của công ty giải trí Tinh Hải Ngu Nhạc.”

  "Tinh Hải Ngu Nhạc? Như vậy, kia chẳng phải là đại lý độc quyền « Thú Hồn Đại Lục » sao?"

  Đới Lâm khá ngạc nhiên.

  Ngay cả một bác sĩ bận rộn như hắn cũng đã nghe nói về trò chơi siêu nổi tiếng toàn quốc « Thú Hồn Đại Lục ».

  "Phải. Tinh Hải Ngu Nhạc cũng là một công ty quan trọng ở Trung Quốc."

  “Vậy bệnh nhân tình trạng thế nào?” Đối với Đới Lâm mà nói, hắn quan tâm không phải thân phận bệnh nhân, mà là tình trạng của họ.

  "Tình trạng. . . Rất quỷ dị. Nói thẳng ra, ta thậm chí còn không chắc liệu tình trạng của ông ta có nên được Ngoại Khoa Oán Linh chẩn đoán và điều trị hay không. Kiểm tra của ông ta tại bệnh viện của chúng ta không có dấu hiệu bị nguyền rủa nào cả, vì vậy chắc chắn tính mạng của ông ta không bị nguy hiểm."

  "Không bị nguyền rủa ... sau đó?"

  "Một hai câu, ta không thể nói rõ ràng. Chính con gái ông ta là người đầu tiên đến bệnh viện và kể cho ta nghe về các triệu chứng của cha cô ấy. Theo kinh nghiệm của ta, ta chưa từng gặp phải trường hợp tương tự nào. Tất nhiên, cũng có thể là ta quá trẻ tuổi, tiếp xúc ca bệnh còn quá ít. Bởi vì bản thân bệnh nhân không nguy hiểm đến tính mạng nên mặc dù đã khám ở phòng khám chuyên khoa nhưng chuyên gia cũng không quan tâm lắm đến chẩn đoán và điều trị. Không tra ra được lời nguyền là cái gì, ta không gánh nổi trách nhiệm này, dù sao nếu không biết triệu chứng của lời nguyền thì không thể tùy ý chỉ định phương pháp chú vật trị liệu, tất cả Chú Vật đều có phải được kê đơn, và không có Chú Vật không được kê đơn. Hơn nữa, việc điều trị cần tiêu tốn điểm linh liệu. Về sau, ta quyết định phụ trách tới cùng."

  "Vậy chính xác thì các triệu chứng là gì...?"

  "Đến lúc đó, ta sẽ để bệnh nhân nói cho ngươi biết, chỉ có khi bệnh nhân kể về các triệu chứng thì ngươi mới có thể thuận tiện chẩn đoán, đồng thời cũng có thể huấn luyện ngươi cách phán đoán đúng đắn lời kể triệu chứng của bệnh nhân. "

  Đới Lâm có thể hiểu điểm này. Lời kể của bệnh nhân về các triệu chứng đôi khi bị ảnh hưởng bởi cảm xúc chủ quan và thường không khách quan. Việc nghe bệnh nhân kể về bệnh chứng, cách nhận biết để chẩn đoán là điều các bác sĩ hoàn toàn không thể học được ở sách vở nào, mà phải qua thực hành lâm sàng.

  Đới Lâm đang định hỏi thêm vài câu thì đột nhiên điện thoại di động của hắn reo lên.

  Hắn lấy nó ra và thấy một trong hai chiếc điện thoại di động đổ chuông là của mình.

  Người gọi là Đới Duy, em trai của hắn.

  "Uy? Tiểu Duy?"

  "Đại ca, anh gần đây làm sao không trở về ăn cơm a? Em tuy biết anh bận rộn, nhưng nhất định phải nhớ đúng giờ ăn ba bữa a."

  “Ba mẹ còn tốt đó chứ?” Đới Lâm quan tâm hỏi thăm, bởi vì trải qua thời gian này, hắn không có thời gian liên lạc với ba mẹ: “Gần đây anh thật sự rất bận…”

  Thực sự không có cách nào để nói với ba mẹ hắn về việc làm việc ở Bệnh viện số 444.

  "Ý của ba là, hai ngày này anh tốt nhất nên về nhà ăn cơm, mẹ tựa hồ đang định giới thiệu cho anh một người nào đó. Anh à, anh cũng đã già rồi, cũng đến lúc phải kết hôn rồi, bác sĩ các anh đều bận rộn như vậy, hẳn là không có thời gian đi tìm bạn đời, cho nên mẹ nói chỉ có thể giúp anh giải quyết chuyện trọng đại trong đời."

  Đới Lâm cười khổ, trong tình huống hiện tại của hắn, còn nói gì kết hôn? Hắn không phải đang hãm hại những cô gái khác sao?

  "Tiểu Duy, gần đây anh tăng ca rất nhiều, đợi đã, đợi đến cuối tuần, anh nhất định sẽ..."

  "Tiểu Duy, mẹ tới nói chuyện với anh con!" Giọng mẹ từ đầu bên kia điện thoại lập tức vang lên: "Đới Lâm này, công việc tuy quan trọng, nhưng hôn nhân không nên cẩu thả như vậy, từ khi con bắt đầu đi học trường y vẫn bận rộn không có thời gian tìm đối tượng, hiện tại đã gần ba mươi rồi, ngay cả một câu quan hệ cũng chưa nói! Hiện tại con đã thăng chức bác sĩ Phó chủ nhiệm, con cũng có thể coi như..."

  Đúng lúc này, bỗng nhiên Cao Hạp Nhan cũng có điện thoại gọi tới, cô lập tức bắt máy: “Này, Khương tiểu thư, đúng rồi, chúng tôi đã đến thành phố S… Không, phiền cô gọi xe cho chúng tôi, phí vận chuyển bệnh viện sẽ hoàn trả cho cô."

  "Hả?" Mẹ của Đới Lâm nghe thấy giọng nói của Cao Hạp Nhan, ngạc nhiên, sau đó hỏi: "A? Con đến thành phố S? Đến khám bệnh tại nhà? Đới Lâm, cô gái bên cạnh con là ai?"

  "Mẹ, không phải, cô ấy là đồng nghiệp trong khoa của con, chúng con đang đi công tác ở thành phố S, ừm, chúng con tới đây để hợp tác giao lưu với khoa của một bệnh viện lớn ở thành phố S."

  "Khó trách con không có trở về, nguyên lai đã đi ra ngoài rồi sao? Ồ, không đúng, ngươi nói cùng khoa là nữ bác sĩ sao? Không phải nga? Mẹ nhớ được con nói Khoa giải phẫu không có nữ bác sĩ."

  "Cô ấy là người mới tới đây... bác sĩ thực tập. Mẹ đừng nói lung tung, hai ngày nữa con mới về nhà ăn cơm, cúp máy trước."

  "Này, đừng vội cúp máy, mẹ còn có lời muốn nói..."

  Sau khi Đới Lâm vội vàng cúp điện thoại, hắn xấu hổ nhìn Cao Hạp Nhan.

  Cao Hạp Nhan không quan tâm Đới Lâm chuyển mối quan hệ giữa hai người họ trái lại với mẹ hắn: "Ngươi không cần lo lắng, bà có thể nói ngươi đang làm việc ở một bệnh viện tư nhân bên ngoài. Ngươi có thể nói dối, Viện trưởng sẽ tác động đến suy nghĩ của họ, bọn họ sẽ không nghi ngờ, cũng sẽ không đến đơn vị làm việc của ngươi để kiểm tra.”

  “Lát nữa nói chuyện sau…” Đới Lâm nắm chặt điện thoại: “Ta vẫn chưa nghĩ ra nên giải thích tình hình hiện tại của mình với họ như thế nào.”

  ...

  Sau khi xuống đường sắt cao tốc, hai người gọi một chiếc taxi, chạy khoảng một giờ, xe dừng lại trước cửa một khu biệt thự cao cấp.

  Cao Hạp Nhan và Đới Lâm đi xuống.

  Trước sự ngạc nhiên của Cao Hạp Nhan, cô nhìn thấy một phụ nữ trẻ với mái tóc dài bồng bềnh và chiếc váy màu tím ở cổng khu biệt thự.

  "Khương Lam tiểu thư?"

  Đới Lâm sửng sốt một lúc, sau đó hiểu ra: "Con gái của bệnh nhân?"

  Khương Lam liếc mắt nhìn thấy Cao Hạp Nhan, lập tức ba bước chạy tới.

  "Bác sĩ Cao! Cô đến rồi!"

  Sau khi Khương Lam chạy tới, cô ấy nói: "Rất cảm ơn vì đã đến khám bệnh tại nhà, tôi sẽ đưa cô đến khu biệt thự."

  "Kỳ thực, cô không cần phải trực tiếp đi ra..."

  "Đâu có, đâu có, cần phải vậy mà! Vị này cũng là bác sĩ sao?"

  "Đúng vậy, anh ấy là đồng nghiệp của tôi, họ Đới."

  Khương Lam lập tức cúi đầu trước Đới Lâm: "Bác sĩ Đới, xin làm phiền anh! Tôi hy vọng anh có thể chữa khỏi cho cha tôi ..."

  Nhìn thấy cô ấy như vậy, Đới Lâm ngay lập tức nhận ra cô ấy coi mình là một bác sĩ lợi hại hơn Cao Hạp Nhan.

  Cô ấy là một tiểu thư nhà giàu, đích thân cô ấy chạy ra đón, điều đó cho thấy cô ấy rất có hiếu.

  "Tôi sẽ đưa các người vào."

  Phải nói khu biệt thự này thực sự rất tráng lệ, rất nhiều căn đều có sân vườn, bể bơi riêng, giá nhà lên tới hàng chục triệu là điều không thể nghi ngờ.

  “Hôm nay chính là… ngày đó,” Sắc mặt Khương Lam có chút nhợt nhạt, quầng thâm dưới mắt cũng không được trang điểm che đi: "Cũng không biết đêm hôm nay sẽ là hình dáng gì."

  Cao Hạp Nhan an ủi: "Ít nhất cô có thể yên tâm tính mạng của cha cô sẽ không gặp nguy hiểm."

  “Nói đến đây, tôi vẫn còn hoảng sợ.” Khương Lam dừng lại ở đây, nhìn Cao Hạp Nhan lo lắng nói: “Bác sĩ Cao, hiện tại không sao rồi, sau này cha tôi có bị nguyền rủa không?”

  “Tôi không thể bảo đảm.” Cao Hạp Nhan lắc đầu: “Tôi chưa từng tiếp xúc với những trường hợp tương tự, vì vậy tôi không dám hứa hẹn gì với cô.”

  "Tôi, tôi biết rồi. . ."

  Đới Lâm đã từng tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân như Khương Lam, họ đều coi bác sĩ như thần thánh, hy vọng họ có thể đưa ra chẩn đoán hoàn toàn không cần lo lắng, để họ có thể hoàn toàn yên tâm. Nhưng rõ ràng, điều này là không thực tế.

  Nhà vườn ba tầng của Khương gia nằm ở trung tâm khu biệt thự, còn có gara riêng, nhìn qua chắc rộng khoảng 250 mét vuông.

  Lúc này, Đới Lâm nhìn thoáng qua phía tây.

  Mặt trời đã bắt đầu lặn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK