Đới Lâm đêm nay không có ngủ, ngược lại nếu bác sĩ được cấy Chú Vật chỉ cần nguyện ý thì có thể thức một đêm dài mà không thấy mệt.
Nắm tóc trong mắt phải sau khi tiến vào khoảng không gian của mắt phải thì hoàn toàn không có phản ứng gì, cũng không có dấu hiệu xung đột phong ấn không gian của mắt phải.
Khi thấy đồng hồ chỉ bảy giờ sáng, hắn đi ra ngoài.
Đây là lúc bệnh viện mở cửa.
Trên đường đi, Đới Lâm phát hiện ra các bác sĩ và y tá đi ngang qua sẽ chỉ trỏ vào hắn, hắn có thể nghe thấy đại khái "hắn bây giờ là chủ nhân của đôi mắt đó" và "nghe nói hắn thậm chí còn không quan tâm đến mặt mũi Trần chủ nhiệm" và những lời tương tự.
Khi hắn đến chỗ y tá ở Khoa ngoại trú, y tá Trịnh vốn lạnh như băng cũng liếc hắn thêm vài cái.
"Đới Lâm."
Khi Đới Lâm nghe thấy giọng nói này, hắn nhanh chóng quay lại.
Chính là Cao Hạp Nhan.
"Ngươi ngày hôm qua làm rất tốt." Cao Hạp Nhan đi tới trước, xích lại gần Đới Lâm: "Ta đã nghe nói ngươi hiệp trợ bác sĩ Triệu thành công khốn trụ nữ quỷ kia."
"Nhưng vẫn để cho nữ quỷ kia chạy thoát..."
"Bất kể là Khoa nội trú hay Khoa ngoại trú, không có nơi nào là an toàn tuyệt đối, còn sống chính là thắng lợi." Cao Hạp Nhan nhìn một chút mấy bác sĩ bên kia thỉnh thoảng xì xào bàn tán: "Chúng ta làm bác sĩ, trị bệnh cứu người là ưu tiên hàng đầu, không thể bởi vì nguy hiểm mà bỏ rơi người bệnh."
Đới Lâm thật bất ngờ khi Cao Hạp Nhan sẽ nói như vậy.
"Bác sĩ Cao. . ."
"Ta chỉ biết mọi việc ngươi làm đều vì lợi ích của bệnh nhân, thế là đủ. Ngươi nên đi theo ta và cố gắng học tập, sau này khi luân chuyển khoa xong thì nên cân nhắc kỹ lưỡng nên chọn Ngoại Khoa hay Nội Khoa."
Nghe những lời này, Đới Lâm không khỏi xúc động, hắn nhớ lại lời thề lúc đầu: "Ta quyết tâm làm hết sức mình để loại bỏ đau khổ của nhân loại, giúp sức khỏe viên mãn, giữ gìn y thuật thánh khiết và vinh dự. Cứu sống, không chối từ gian khổ, theo đuổi và phấn đấu vì sự phát triển của sự nghiệp y tế và sức khỏe của tổ quốc, sức khỏe thể chất và tinh thần của nhân loại suốt đời!"
. . .
Khoa điều trị nội trú, phòng bệnh ICU.
Phòng bệnh ICU còn được gọi là Khoa chăm sóc đặc biệt, nơi điều trị cho các bệnh nhân nguy kịch từ tất cả các khoa trong Bệnh viện số 444.
Lâm Nhan giờ này đang nơm nớp lo sợ nằm trên giường bệnh, nhìn các bác sĩ trước mặt.
Nếu như Đới Lâm ở đây liền sẽ phát hiện một người trong đó, chính là bác sĩ Hoắc Bình, người có vóc người cường tráng ngày thông báo tuyển dụng khi đó.
"Lâm tiểu thư." Bác sĩ Hoắc Bình nói: "Bởi vì đó là một cuộc kiểm tra khẩn cấp, báo cáo kiểm tra CT của cô đã được đưa ra. Báo cáo của cô đã được Trần Chủ nhiệm Ngoại Khoa Lệ Quỷ tự mình kiểm tra, mặc dù còn chưa thông qua giải phẫu tiến hành chú lý kiểm nghiệm, nhưng chúng tôi chắc chắn hơn 90% kẻ đã nguyền rủa cô ít nhất là một Lệ Quỷ."
"Vậy... làm ơn, làm ơn, làm ơn giải phẫu cho tôi đi!"
"Đây là lệ quỷ nguyền rủa." Hoắc Bình trịnh trọng phân tích lợi hại cho Lâm Nhan: "Tình huống của cô rất phức tạp, chúng ta muốn nghiên cứu và thảo luận phương án giải phẫu, còn phải sắp xếp kế hoạch. Trong khoảng thời gian này cô phải luôn luôn ở trong Phòng chăm sóc đặc biệt ICU, dù sao nếu như đợi ở phòng bệnh bình thường thì bác sĩ nơi đó không có năng lực ứng đối. Vấn đề hiện tại là trình độ kinh khủng lệ quỷ này đã vượt ra khỏi tình huống bình thường, rủi ro khi giải phẫu sẽ rất lớn."
Nghe được rủi ro giải phẫu rất lớn, sắc mặt Lâm Nhan lập tức thay đổi.
"Lớn, lớn bao nhiêu?"
"Nguy hiểm này không riêng gì đối với cô, còn bao gồm cả bác sĩ chúng tôi khi phẫu thuật cho cô. Bác sĩ Ngoại Khoa Lệ Quỷ chúng ta cũng có tổn thất, đương nhiên tổng thể mà nói thì tỉ lệ không lớn. Thế nhưng chi phí nhất định sẽ tăng lên, bệnh viện chúng ta không thu tiền chỉ lấy điểm linh liệu. Chúng ta đại khái ước tính chi phí giải phẫu, giải phẫu giai đoạn đầu. . . Cô phải trả 200 vạn điểm linh liệu. Nếu như trong quá trình giải phẫu vạn nhất xuất hiện tình huống bác sĩ tử vong, như vậy mỗi một bác sĩ tử vong thì phải thu thêm 150 vạn điểm linh liệu. Đây là Viện trưởng quy định, bởi vì ca phẫu thuật của cô đã được chúng ta đánh giá là loại A. Cái này không tính đến một loạt trị liệu tiếp theo cùng với chi phí phẫu thuật giai đoạn hai. Chúng ta đã đánh giá thông qua hệ thống bệnh viện, ngay cả khi không xem xét khả năng phẫu thuật giai đoạn hai thì chi phí điều trị chống nguyền rủa hàng năm tương đương với việc khấu trừ 500.000 điểm linh liệu."
Lâm Nhan nghe thấy thì sắc mặt kịch biến.
"Cô có chắc chắn muốn thực hiện ca phẫu thuật đầu tiên không? Nếu như vậy, thì phải chịu tất cả rủi ro."
"Sao, làm sao biết? Tôi có bao nhiêu điểm linh liệu? Tất cả phí dụng thanh toán chữa bệnh là bao nhiêu?"
Hoắc Bình nghiêm túc nói: "Đây mới là trọng điểm, căn cứ Viện trưởng ước định, số dư điểm linh liệu kiếp sau của cô là 354 vạn. Cho nên rất có thể xuất hiện tình huống cô không thể thanh toán điểm linh liệu. Ta chỉ có thể nói, trước mắt chúng ta đã dự đoán một cách lạc quan nhất có thể về chi phí y tế trong tương lai. Rất xin lỗi, hết thảy đều là Viện trưởng quy định, không bác sĩ nào trong bệnh viện này có thể vi phạm. Xét đến rủi ro của phẫu thuật, cô có thể lựa chọn giải phẫu hoặc là điều trị bảo thủ."
"Anh… anh… ý anh là tôi không đủ tiền phẫu thuật, nên điều trị bảo thủ sẽ tốt hơn?"
Lúc này, một bác sĩ nam khác nói: "Ừm, ta đến nói đi. Tình huống trước mắt của cô, nếu như bây giờ không phải ở trong Phòng chăm sóc đặc biệt thì tính mạng của cô bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, nếu cô vào Phòng chăm sóc đặc biệt thì lệ quỷ khẳng định không vào được. Ta nhấn mạnh một lần nữa, ca phẫu thuật của cô rất nguy hiểm, vô luận đối với cô hay là đối với bác sĩ chúng tôi cũng vậy. Tình hình hiện tại là cô có lẽ không đủ khả năng trả điểm linh liệu cho ca phẫu thuật và điều trị tiếp theo. Hãy để ta nói thế này, thực ra nếu điều trị bảo thủ thì có lẽ cô có thể sống lâu hơn một chút."
"Bác sĩ Tần." Hoắc Bình bất mãn nói: "Lời nói có chút khó nghe."
"Ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi. Phòng bệnh bình thường trong Khoa nội trú có nhiều loại Chú Vật đều đối với nữ quỷ cũng không có tác dụng gì, bác sĩ Long và bác sĩ Triệu cũng bị nữ quỷ kia khiến cho có mấy phần chật vật, đây đều là sự thực a?"
Toàn thân Lâm Nhan cũng bắt đầu run lên, cô chưa bao giờ nghĩ tới tình trạng của mình lại nghiêm trọng như vậy.
"Ta cho cô một biện pháp." Hoắc Bình tựa hồ có chút không đành lòng, nói: "Nếu như cô không muốn hao tổn nhiều điểm linh liệu như vậy, có thể đi kiếm tiền giải phẫu. Cha mẹ thân nhân của cô nếu có của người nào đủ điểm linh liệu để thanh toán tiền giải phẫu, như vậy chúng ta có thể lập tức an bài giải phẫu cho cô."
"Cha mẹ tôi. . . Đều chết hết rồi. . . Bị nữ quỷ đó giết chết. . ."
"Được rồi." Bác sĩ Tần không kiên nhẫn nói: "Lâm tiểu thư, ta hiện tại cho cô hai con đường, hoặc là phẫu thuật, hoặc là điều trị bảo thủ!"
Lâm Nhan gắt gao nắm chặt chăn, cuối cùng cắn răng nói: "Được, vậy thì làm phẫu thuật đi!"
Giờ này , nước mắt của cô tuôn trào dữ dội, nhưng vẻ mặt của các bác sĩ xung quanh cô không hề thay đổi.
Có lẽ trong mắt họ, sự sống và cái chết đã trở nên tê liệt từ lâu, dù sao mỗi người họ đều đang liều mạng cứu chữa cho bệnh nhân.