• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

  "Ngươi có cảm nhận được nó không?"

  Lúc này, thừa dịp Khương Lam đi mở cửa, Cao Hạp Nhan nhỏ giọng nói với Đới Lâm: "Mắt trái của ngươi có cảm giác gì không?"

  "Trước mắt. . . Không có."

  “Thật sự không phải nguyền rủa.” Cao Hạp Nhan đối với kết quả này không có gì kinh ngạc: “Chuẩn bị đi, tối nay chúng ta khả năng có việc bận.”

  “Được.” Mặc dù không biết là chuyện gì, nhưng Đới Lâm đã làm xong chuẩn bị.

  Tuy nhiên, hắn không ngờ Cao Hạp Nhan lại có sự tự tin đáng kể vào mắt mình.

  Sau đó Khương Lam mở cửa, ba người tiến vào biệt thự.

  Bên trong biệt thự có rất nhiều người hầu bận rộn, vừa vào cửa liền thấy một phòng khách sang trọng rộng hơn 60 mét vuông.

  "Cha, bác sĩ Cao đến rồi."

  Một người đàn ông trung niên chào đón Cao Hạp Nhan và Đới Lâm, và nói: "Bác sĩ Cao, làm phiền cô tới đến khám bệnh tại nhà. Đây cũng là bác sĩ từ bệnh viện của cô sao?"

  Người này không phải ai khác chính là Chủ tịch Khương Hàn của Tinh Hải Ngu Nhạc.

  "Phải." Cao Hạp Nhan đưa tay về phía Đới Lâm và nói: "Bác sĩ Đới là tân duệ của Ngoại Khoa Oán Linh của chúng tôi."

  Cô ấy hoàn toàn không có đề cập Đới Lâm là bác sĩ thực tập, vì sợ rằng đối phương sẽ cho rằng bệnh viện không coi trọng tình trạng của ông ấy.

  "Tốt, bác sĩ Đới, xin chào."

  Đối mặt với bác sĩ có thể chữa khỏi bệnh cho mình, cho dù là ông trùm giải trí trị giá hàng chục tỉ Tinh Hải Ngu Nhạc, ông cũng không chút khách khí, thậm chí đi lên muốn bắt tay với Đới Lâm.

  "Khương tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu." Đới Lâm lập tức đưa tay ra, nói: "Em trai tôi cũng là một fan hâm mộ 'Thú Hồn đại lục'."

  “Thật sao?” Khương Hàn gật đầu nói: “Em của anh là cấp mấy?”

  "Chuyện này tôi cũng không rõ lắm. Bình thường tôi ở bệnh viện quá bận rộn, cuối tuần cũng không nhất định có thời gian gặp nhau."

  Lời nói này kỳ thực cũng không có sai, chỉ bất quá Khương Hàn nghe vào trong tai, nghiễm nhiên coi "Bệnh viện" này là Bệnh viện số 444.

  "Được, tuổi trẻ có triển vọng! Trở về nói cho tôi biết ID của cậu ta, đưa một đầu Hắc Uyên thần thú cho cậu ta."

  Đới Lâm chưa từng chơi game này nên không biết Hắc Uyên thần thú là cái gì, nhưng cũng biết nó nhất định là thứ có giá trị cao trong game.

  "Vậy làm sao không biết xấu hổ. . ."

  "Cho dù giá trị cao bao nhiêu, nó chỉ là một chút dữ liệu trong trò chơi, nó không là gì đối với chúng tôi."

  Sau đó, ông ấy nhìn Cao Hạp Nhan và nói: "Bác sĩ Cao, bác sĩ Đới, mời ngồi. Muốn uống trà hay cà phê?"

  Đới Lâm cẩn thận quan sát Khương Hàn trước mặt, nhãn lực hiện tại đủ để nhìn rõ ràng từng nếp nhăn nhỏ trên mặt Khương Hàn, nhưng cho tới nay, hắn cũng không nhìn ra chỗ nào không ổn.

  "Khương tiên sinh." Cao Hạp Nhan nói: "Cái này tùy ý, đây là bác sĩ Đới lần đầu tiên tới khám, hi vọng ông ở trước mặt hắn nói rõ một lần tất cả phát sinh trước đó."

  Đới Lâm ngay lập tức mở túi, lấy ghi chú và giấy ra, nói: "Vâng, Khương tiên sinh, ông vui lòng giải thích lại một lần nữa."

  “Để tôi nói.” Khương Lam nói với người hầu bên cạnh: “Trần mụ, làm bốn chén Minh Càn Long Tỉnh.”

  Ngay sau đó, cô ngồi xuống, khoanh tay lại và vô thức nhìn xuống đất.

  Đới Lâm nhận thấy chỉ cần nhớ lại nó dường như khiến cô ấy cảm thấy vô cùng đau đớn.

  "Mọi chuyện bắt nguồn từ việc cha tôi bị mộng du cách đây một tháng."

  Mộng du?

  Mặc dù Đới Lâm không học chuyên ngành thần kinh, nhưng hắn cũng biết đó là chứng rối loạn giấc ngủ do chứng loạn thần kinh gây ra.

  Nếu chỉ là mộng du, đương nhiên không cần đến Bệnh viện số 444. Bệnh viện này tuyệt đối sẽ không tiếp nhận bệnh nhân mà bệnh viện bình thường có thể chữa trị.

  “Ta thật sự không nhớ rõ lúc mộng du phát sinh chuyện gì.” Khương Hàn nặng nề thở dài.

  “Bốn giờ sáng ngày hôm đó, buổi tối tôi dậy đi vệ sinh, lại nhìn thấy cha tôi đi ra khỏi phòng ngủ…”

  Bây giờ hồi tưởng lại cái đêm quỷ dị đó, mặc dù bây giờ trong phòng đã thắp đèn sáng trưng, ​​nhưng thân thể Khương Lam vẫn có chút run rẩy.

  Đó là một tháng trước ngày hôm nay, ngày 14 tháng 9.

  "Khi tôi nhìn thấy cha tôi đi ra, tôi cảm thấy hơi kỳ lạ. Bởi vì ông ấy không mặc đồ ngủ, nhưng ăn mặc rất chỉnh tề, thậm chí còn đi giày da. Nhìn hướng cha đang đi, ông ấy đang đi xuống lầu. Tôi đã rất bối rối, buổi tối cha đi đâu? Nên tôi tiến lên hỏi..."

  Đới Lâm lúc này nhìn Khương Hàn, khuôn mặt của ông ta lúc này khá nghiêm túc, mặc dù ông ta hoàn toàn không có ký ức về điều này.

  "Tôi phát hiện mắt cha tôi đang nhắm nghiền! Nhưng khi ông ấy bước đi, ông ấy hoàn toàn đi theo một đường thẳng không có chút sai lệch nào. Tôi vội gọi cha tôi, nhưng ông ấy hoàn toàn không phản ứng. Tôi cảm thấy mình rất sợ hãi, và rồi tôi nghĩ... Chẳng lẽ bố bị mộng du?"

  Sau đó, cô dừng lại một chút rồi nói: “Tuy nhiên, bố chưa từng có tiền sử mộng du, điều này khiến tôi rất lo lắng. Sau đó, tôi nghĩ khi mọi người mộng du, trên mạng đều nói không được cường hành đánh thức họ, cũng không thể cưỡng ép khống chế, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, cho nên tôi không dám đánh thức cha mình, mà là từ từ đi theo ông."

  Đới Lâm ngược lại là gật đầu: "Thật vậy, nếu cơn mộng du bị cưỡng bức làm gián đoạn, nó có thể gây ra sự mất phương hướng và sự nhầm lẫn lớn hơn trong ý thức."

  "Ừm, vì vậy, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo cha ..."

  Có vẻ như để quan tâm đến tốc độ ghi chép của Đới Lâm, Khương Lam nói chậm rãi.

  Tuy nhiên, nét chữ của Đới Lâm được viết rất nhanh, hắn tập trung vào việc ghi lại những điểm mấu chốt trong lời nói của Khương Lam.

  "Ngay sau đó, tôi liền nhìn thấy cha tôi cư nhiên đi tới lầu một..." Sau đó Khương Lam chỉ hướng cửa: "Ngay tại chỗ này, cha mở cửa đi ra ngoài! Tôi chạy nhanh đi tới phòng thay quần áo ở tầng một để thay quần áo rồi lao ra ngoài, lúc đó tôi chạy đến rìa khu biệt thự thì thấy cha tôi sắp rời khỏi khu vực này, ông nhắm mắt lại nhưng bước đi không chút trở ngại gì cả."

  Khương Hàn giơ tay vuốt mặt, hiển nhiên là muốn che giấu sự xấu hổ.

  "Rồi sao nữa?"

  Lúc này Trần mụ đã bưng trà lên.

  "Mấy vị, mời uống trà."

  Hương trà thấm vào ruột gan, khiến cho Đới Lâm đều cảm thấy có chút thần thanh khí sảng.

  Nói đến đây, Khương Lam theo bản năng nâng chén trà lên, nhìn chằm chằm trà, tựa hồ muốn sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

  Đới Lâm có thể thấy trải nghiệm mà cô sắp kể tiếp theo đã tạo thành bóng ma rất sâu trong lòng.

  Phía sau đến cùng đã trải qua khủng bố như thế nào?

  "Tôi... sau đó đột nhiên nghĩ, chẳng lẽ mộng du là biểu hiện của tiềm thức con người sao? Cha mộng du là đang muốn làm gì sao? Hơn nữa nhìn cha quần áo chỉnh tề, tôi luôn cảm giác cha không phải không có mục đích đi dạo lung tung chung quanh. Tôi nghĩ tới chỗ này và nảy ra một ý tưởng táo bạo, tôi nghĩ... vậy tại sao không đi theo cha xem ông ấy đi đâu. Nếu có chuyện gì, tôi có thể kịp thời bảo vệ cha an toàn. Vì vậy, tôi luôn giữ một khoảng cách mười mét với cha."

  Nói đến đây, cô lại dừng lại.

  Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Đới Lâm mơ hồ cảm thấy ánh nắng ngoài cửa sổ hình như trở nên mờ đi.

  Trong nhà, một bầu không khí quỷ dị bắt đầu lan rộng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK