• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa tòa nhà dành cho bệnh nhân ngoại trú và tòa nhà dành cho bệnh nhân nội trú có thể đi vào qua một cây cầu nối. Tối nay Đới Lâm vừa lúc trực ở Khoa nội trú nên nhân tiện đi theo.

Bước vào tòa nhà dành cho bệnh nhân nội trú, lúc này nơi đây hoàn toàn yên tĩnh.

Khoa nội trú cũng giống như Khoa ngoại trú, đi đến đâu cũng một màu trắng tinh.

Cao Hạp Nhan nói với hắn bản thân bệnh viện này là một môi trường vô trùng có thể so sánh với phòng phẫu thuật, bất kỳ vi khuẩn và virus nào trong người sẽ tự động phân hủy và biến mất trong môi trường bệnh viện, chỉ có thể tồn tại ở môi trường bên trong cơ thể. Do đó, bệnh viện này hoàn toàn không cần phải khử trùng.

Vào lúc này, mắt trái Đới Lâm truyền đến một loại ý chí mãnh liệt, ý chí đó thúc đẩy hắn lưu lại trong Khoa điều trị nội trú tối nay!

Đặc biệt là ... ở trên tầng nơi Lâm Nhan nằm viện!

Cảm giác đó giống như ham muốn thức ăn của một sinh vật, thậm chí có thể ảnh hưởng đến ý chí của Đới Lâm.

Hắn cũng không biết, cuối cùng là nguyên nhân gì.

Không lâu sau, Lâm Nhan nhanh chóng được Cao Hạp Nhan sắp xếp vào phòng ba người ở tầng năm.

Cao Hạp Nhan nhắc nhở Lâm Nhan: "Nếu như ma quỷ xuất hiện bên cạnh cô thì hãy lập tức nhấn chuông gọi trên giường, y tá sẽ đến ngay lập tức."

"Họ có thể chiến đấu với ma quỷ không?"

“Có thể cam đoan an toàn tính mạng của cô.”

“Nhưng khi tôi ngủ thì làm sao bây giờ?”

"Cô cứ yên tâm mà ngủ. Bệnh viện có tầng tầng lớp lớp kiểm soát để ngăn chặn ma quỷ trước phòng bệnh, dù cho ngăn không được thì động tĩnh cũng đủ làm cho cô bừng tỉnh.”

"Vậy thì ... vậy thì tốt." Lâm Nhan thở phào nhẹ nhõm và nói: "May mắn là tôi sống một mình, bằng không tôi cũng không biết phải giải thích thế nào cho cha mẹ tôi......”

Dù sao, nếu điện thoại di động ở trong bệnh viện thì sẽ tự động tắt và không thể sử dụng được.

Nói xong, cô nhìn ra ngoài cửa sổ của toà nhà điều trị nội trú.

Đó là một mảnh đen kịt vô cùng thâm thúy, hoàn toàn thấy không rõ cái gì cả.

Bệnh viện này thực sự không tồn tại ở bất kỳ chiều không gian nào sao?

Cao Hạp Nhan và Đới Lâm bước ra khỏi phòng bệnh.

"Tiếp tục đi làm nhiệm vụ đi. Sau khi chúng ta cấy Chú Vật, chỉ cần ngươi không muốn ngủ thì sẽ không cảm thấy buồn ngủ."

Tuy nhiên, Đới Lâm đã hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Bệnh của cô Lâm, ngươi không có gì phải giấu cô ấy chứ hả?"

Cao Hạp Nhan trả lời: "Ta là bác sĩ, không phải thần thánh. Ta chỉ có thể nói tình trạng của cô ấy rất tệ, bằng vào ống nghe ta không thể chẩn đoán chính xác được."

"Oán Linh hoặc là Lệ Quỷ thì tiên lượng rất khác nhau đúng không?"

"Nếu chẩn đoán là do lời nguyền của Lệ Quỷ thì tiên lượng sẽ rất xấu, giống như cách tính tỷ lệ sống 5 năm của bệnh ung thư, còn lời nguyền của Lệ Quỷ thì tỷ lệ sống chỉ có 1 năm. Bất kể là dạng bác sĩ nào thì cũng không có cách nào để giết quỷ hồn, điều quan trọng là xem kiểm tra vào ngày mai."

Đới Lâm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy, ta có thể làm ca đêm ở tầng này không? Có thể tìm người thay ca, ta không yên tâm về tình hình của cô Lâm."

Cao Hạp Nhan lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: "Cũng không phải là không thể. Tuy nhiên, với tư cách là một bác sĩ, không nên có quá nhiều cảm xúc đặc biệt đối với bệnh nhân, điều này sẽ dễ dàng ảnh hưởng đến phán đoán chuyên môn."

"Ta đã đưa cô Lâm đến bệnh viện nên vẫn muốn chịu trách nhiệm với cô ấy."

"Nếu vậy thì tuỳ ngươi thôi."

Lúc này, hai người vừa vặn đi đến Phòng y tá ở tầng năm.

"Được rồi. Ta giúp ngươi xem xét bác sĩ trực ban tối hôm nay một chút... Ta tin nhất định có người nguyện ý đổi ca với ngươi."

Lý do Đới Lâm đề xuất được trực trong Khoa điều trị nội trú chủ yếu là vì đôi mắt đã đưa cho hắn một ám chỉ mãnh liệt: Hãy ở lại đây đêm nay! Bởi như vậy, đôi mắt này có thể tiến hóa!

Tất nhiên, điều này đi kèm với nguy hiểm.

Tuy nhiên, là một bác sĩ, Đới Lâm không bao giờ dễ dàng nao núng trước nguy hiểm.

Vì người bệnh, cũng là vì mình!

Năm đó, khi một trận động đất lớn xảy ra ở khu vực phía tây nam, bệnh viện đã huy động các bác sĩ phẫu thuật đến đó. Có rất nhiều người bị thương ở đó, nhiều người trong số họ vẫn bị chôn vùi dưới đống đổ nát. Tuy nhiên, dư chấn có thể xảy ra trong khu vực bất cứ lúc nào và do sự bùng phát của các bệnh truyền nhiễm do có quá nhiều xác chết, nên việc đi vào khu vực thảm họa là rất nguy hiểm. Đới Lâm đã đăng ký mà không chút do dự.

Hiện tại, hắn cũng sẽ không do dự!

Đôi Mắt Quỷ mà Đới Lâm cấy vào đều có không gian bên trong thâm trầm và đen tối, nhưng hiện tại, hắn vẫn không cách nào nắm bắt được hết năng lực của đôi mắt này.

Nhân loại là không có cách nào giết chết quỷ hồn, cho nên chỉ có thể mượn nhờ Chú Vật đến chống lại, phong ấn quỷ hồn. Và thứ phong ấn quỷ hồn chính là Chú Vật (vật bị nguyền rủa).

Chú Vật có thể cho phép con người hình thành sự cân bằng với ma quỷ ở một mức độ nhất định, để con người có khả năng chữa trị cho những bệnh nhân bị nguyền rủa.

Mà Đôi Mắt Quỷ này, con mắt phải có thể phong ấn một bộ phận của quỷ vào trong, nuốt chửng hấp thu, sau đó trở thành một bộ phận của Chú Vật, đồng thời có xác suất nhất định thu phục năng lực và ký ức khi còn sống của quỷ. Ví dụ, hắn gần như hoàn toàn có được ký ức của bác Trương khi còn sống, biết được con của lão không đến thăm là bởi vì con của lão ngóng trông lão chết sớm để có thể kế thừa bất động sản trong nhà.

Điều này cũng có nghĩa là đôi mắt này là một Chú Vật có tiềm năng phát triển mạnh mẽ. Tuy nhiên, Đới Lâm hiện tại gần như không thể sử dụng năng lực của mắt phải, và việc phong ấn quỷ chắc chắn không phải là chuyện đơn giản.

Đối với mắt trái ... Đới Lâm vẫn đang tìm hiểu năng lực của mắt trái. Hiện tại, hắn đang tiếp nhận thông tin một cách thụ động từ mắt trái của mình. Vì vậy, lần đầu tiên khi nhìn thấy Lâm Nhan, qua mắt trái, hắn biết cô đang ở trong tình trạng bị nguyền rủa nghiêm trọng, vì vậy hắn đã đưa cho cô danh thiếp mà Cao Hạp Nhan đã đưa cho mình.

"Lục Nguyên, đêm nay Đới Lâm đổi ca với ngươi."

Trong phòng trực của khoa nội trú, dưới sự sắp xếp của Cao Hạp Nhan, Đới Lâm và một bác sĩ nội trú trẻ tuổi đeo kính tên là Lục Nguyên đổi ca với nhau.

"Ngươi là bác sĩ thực tập duy nhất được tuyển vào quý này sao?" Lục Nguyên nhìn Đới Lâm: "Chẳng lẽ ngươi nghĩ trực ban ở tầng này sẽ dễ dàng sao? Những phòng bệnh bình thường thì không có nhiều khác biệt, Khoa chăm sóc đặc biệt tầng trên đó mới là địa ngục. Chậc, dù sao thì ta cũng không quan tâm."

Vì vậy, Đới Lâm ngồi lại ở nơi Lục Nguyên ngồi trước đó.

Văn phòng ở đây là nơi duy nhất dẫn đến khu bệnh nhân.

Đồng thời là chốt kiểm soát quan trọng bảo vệ an toàn tính mạng cho người bệnh.

Trong phòng bác sĩ trực của Khoa nội trú có khoảng chục bác sĩ, trong đó có 2 bác sĩ điều trị, còn lại là bác sĩ bệnh viện.

Bác sĩ trưởng, bác sĩ phó... đều đang trấn thủ Khoa chăm sóc đặc biệt trên lầu.

“Không nên quá khẩn trương.”

Sau khi Cao Hạp Nhan rời đi, một người đàn ông với mái tóc hơi rối bù ngồi trước mặt Đới Lâm và nói: “Mỗi đêm trong Khoa điều trị nội trú sẽ có một số bóng ma bay lượn xung quanh, nhưng bọn nó đến được đây cũng không nhiều, phần lớn trong số họ là y tá, đứng ở đằng kia thì bị chặn lại."

Tuy nhiên, thông qua thông tin mà mắt trái mang đến cho Đới Lâm, hắn chắc chắn rằng ... đêm nay, sẽ không bao giờ yên bình.

Đới Lâm thấy người đàn ông này có tính cách tương đối quen thuộc hơn nên liếc nhìn thẻ ngực của anh ta, người đàn ông tên là Triệu Xá, là bác sĩ điều trị của Khoa Ác Quỷ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK