Trong sảnh chính, từng hàng dài nữ nô, tay chân bị cột chặt như gia súc, quỳ trên đài cao cầu xin những người có tiền đến mua mình. Các cô gái ấy đa số là cô nhi bị những tên buôn người bên ngoài bán đến đây. Ngoài ra cũng có vài trường hợp do gia đình lâm vào cảnh đói rách không cứu chữa được nữa mà bị cha mẹ bán vào. Nhưng dù thế nào, tất cả bọn họ đều phải giả làm người không thân không thích- thứ mà giới quý tộc giàu sang phú quý mong muốn, một gia cảnh đơn thuần không vướng bận.
Tại lầu hai của khu chợ được phân thành nhiều nhã các. Chỉ cần người mua chịu bỏ tiền ra thuê, họ không những không cần chịu cảnh chen chúc phía dưới mà còn được quản lý đem “hàng tốt” đến tận nơi lựa chọn.
Lan các, bên ô cửa sổ khắc vàng, có một thân hình cao lớn đang đứng chắp tay sau lưng nhìn ra bên ngoài. Hắn một thân áo tím, đầu búi kiểu tóc các công tử hay chải, mái tóc đen dài buông nhẹ sau lưng (1), mày kiếm rậm dài, đôi môi mỏng anh tuấn, cùng đôi mắt đen sâu thẳm khẽ nheo đang nhìn về phía dưới lầu, nơi sảnh chính vô cùng ồn ào náo nhiệt.
“Khiến công tử chờ lâu rồi, bây giờ để từng người một lên hay là tất cả cùng lên cho ngài lựa chọn?”, một người đàn ông gương mặt xấu xí, tươi cười rạng rỡ đẩy cửa bước vào.
“Không cần nữa”, nam tử áo tím chầm chậm quay người lại, lạnh nhạt nhìn gã một cái, sau đó lại quay về hướng đài cao, chỉ về hướng người con gái đang quỳ ở giữa, “Đem cô ta lên đây!”
Rất nhanh, người đã được đưa lên.
Lãnh Kỳ Túc ngồi xuống, sau khi lặng lẽ đánh giá người con gái mặt cúi gằm, thân hình không ngừng run rẩy trước mặt mình, khóe môi mỏng khẽ nhếch, “Ngươi bị câm?”
Khi nãy hắn đã quan sát rất lâu, tất cả nữ nhân trên đài đều tranh nhau tiến cử bản thân, chỉ có nàng là cuộn tròn một chỗ, một chữ cũng không nói. Cô gái đó từ từ ngẩng mặt, hai tay gắt gao vò xoắn váy áo của mình, rất lâu sau mới khe khẽ lắc đầu.
“Không phải?”, đôi con ngươi hắn khẽ sáng lên, xẹt qua một tia suy tính, “Không phải thì tốt, ngươi tên gì?”
Người con gái nhất thời ngẩn ra, nàng chầm chậm nâng mắt trộm nhìn người trước mắt, bất ngờ chạm phải ánh nhìn của hắn liền bị dọa sợ mà hạ mắt xuống. Gương mặt nàng sợ đến trắng bệch, mím mím môi sau đó mới sợ sệt nói, “Nô...nô tỳ Mạch...Trang”
“Mạch Trang?” Ngón trỏ của Lãnh Kỳ Túc khẽ gõ lên bàn, hắn nhìn nàng với đôi mắt đen thẳm như đầm sâu không đáy, “Vì sao ngươi không chào mời như những người khác? Chẳng lẽ ngươi không mong muốn sớm tìm được một nhà chủ tốt sao?”
“Nô tỳ...”, Mạch Trang càng run rẩy dữ dội hơn, “Nô tỳ ăn nói vụng về, không biết... không biết làm thế nào để chào mời”
“Là người ở đây sao?”- Nàng lắc đầu.
“Cha mẹ vẫn còn sống?”- Nàng lắc đầu.
“Biết chữ không?”- Nàng lại lần nữa lắc đầu.
“Nếu thế, Bổn vương mua ngươi!”, Lãnh Kỳ Túc đứng dậy, ưu nhã bước đến trước mặt Mạch Trang, chầm chầm cúi người, ghé vào nói bên tai nàng, “Hãy nhớ, kể từ giây phút này, ngươi chính là nghĩa nữ của Lý Phi tướng quân, Lý Mạnh Trang”
Nàng nhất thời chấn động, dường như không hiểu ý tứ của hắn, duy chỉ có hai từ “mua ngươi” là nàng hiểu được rõ ràng. Sau một hồi ngẩn người nàng liền mang bộ dáng cảm kích đến rơi nước mắt mà quỳ rạp xuống đất, “Đa tạ công tử!” Chỉ là lúc này, gương mặt chôn chặt dưới đất kia, bất giác xuất hiện một nụ cười khó lòng phát hiện.