• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong chớp mắt, một tiếng bạt tai như xé gió vang lên, phá vỡ sự tĩnh mịch của màn đêm.

Lãnh Kỳ Túc và Mặc Sương nhất thời đều ngẩn ra. Theo hướng âm thanh truyền đến, họ nhìn ra ngoài cửa liền thấy Linh Lung đang một tay bê mâm trà, một tay ôm lấy má mà cúi thấp đầu, như đang nhận lỗi với Vân Triều Tịch.

Hắn hai mắt hơi híp lại nhìn hai người bọn họ, trầm giọng hỏi, “ Có chuyện gì?”

“Là do con nô tỳ này đi đường không để mắt để mũi, khiến quần áo của thiếp thân bị nước trà làm dơ hết”, Vân Triều Tịch nghiến răng nghiến lợi chỉ thẳng vào Linh Lung, đôi mắt hạnh lúc này như có hai ngọn lửa đang bốc cháy.

“Không phải chỉ là một bộ y phục thôi sao, về thay bộ khác là được, nàng cần gì phải làm lớn chuyện với một con nô tỳ?”, tuy Lãnh Kỳ Túc giọng nói, thần sắc đều là sự điềm tĩnh, lạnh nhạt, nhưng Mặc Sương có thể cảm thấy được một luồng hàn khí đang tản ra từ cơ thể hắn.

“Chính vì nó là một con nô tỳ nên càng phải được dạy dỗ quy cũ thật tốt. Ngươi thân làm nô tỳ bên cạnh Vương gia, không những không đứng hầu ngoài cửa mà lại chạy đi cái xó nào hả?”, Vân triều Tịch vẫn như cũ không quan tâm, nói rồi lại còn bày ra bộ dáng giơ tay chuẩn bị tát vào mặt Linh Lung.

Mặc Sương trong lòng cười lạnh, thì ra diễn kịch nửa ngày trời, đây mới là nguyên nhân chính. Nữ nhân này đang trách Linh Lung không ở ngoài gác cửa, lại để nàng tự tiện đi vào, phá hỏng chuyện tốt của nàng ta. Chỉ khổ cho Linh Lung.

“Dừng tay!”, khi cái bạt tay ấy gần như đã giáng xuống thì cùng lúc có hai tiếng ngăn cản vang lên.

Mặc Sương ngẩn ra, không kìm được quay sang nhìn Lãnh Kỳ Túc. Mà Lãnh Kỳ Túc cũng quay đầu nhìn nàng, trong mắt còn có chút kinh ngạc, kinh ngạc vì không ngờ nàng cũng giống hắn nói ra hai từ đó. Tim giống như bị đánh một cái, Mặc Sương liền nhanh chóng hạ mắt, môi mím chặt không nói thêm bất kì câu nào.

Lãnh Kỳ Túc lại quay đầu nhìn Vân Triều Tịch tay đang dừng ở không trung, ánh mắt muôn phần giá lạnh, “Ngươi cũng biết đây là nô tỳ của Bổn vương? Nếu thế thì từ lúc nào đến lượt ngươi có quyền dạy dỗ?”

Vân Triều Tịch sắc mặt khẽ biến, nàng ta nhanh chóng bày ra bộ dáng chịu muôn vàn sự ủy khuất,”Thiếp... thiếp thân cũng là vì Vương gia...”

“Mau về thay y phục đi!”, Lãnh Kỳ Túc rất nhanh cắt ngang lời của nàng ta, sau đó hắn hướng Linh Lung chìa tay, ý nói đưa mâm trà cho hắn. Linh Lung cắn chặt môi dưới, nước mắt đã lưng tròng nhưng lại cố gắng không để nó chảy xuống. Nàng lần nữa hướng Vân Triều Tịch hành lễ, sau đó đi vào phòng trong.

Vân Triều Tịch vô vị “hừ” một tiếng rồi quay đầu đi ra ngoài. Lúc hai người đi lướt qua nhau thì do vô tình, Vân Triều Tịch đạp phải gấu quần của Linh Lung, khiến nàng ta nhất thời mất thăng bằng ngã nhào về phía trước.

“Cẩn thận!”, ngay lập tức, có một bóng người tiến lên đỡ lấy Linh Lung. Sau đó tiếng người ngã xuống đất, âm thanh gốm sứ vỡ và âm thanh va chạm vào vật cứng đồng thời vang lên.

Ngón tay Lãnh Kỳ Túc hơi động đậy, thấy Mặc Sương cùng Linh Lung đều an toàn nằm trong lòng mình, hắn mới dời mắt nhìn về phía Vân Triều Tịch. Và ánh mắt của hắn nhìn nàng ta bây giờ, chẳng khác gì sương giá đêm tháng chạp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK