Hắn cuối cùng cũng đến rồi
Chỉ là, nàng không nghĩ đến, lý do hắn đến đây là để đưa nàng vào cung.
Thật ra trước đây, trong lòng nàng đã có vô vàn những suy đoán, nhưng bị đưa vào cung là điều tồi tệ nhất.
Nàng giờ như một củ khoai bỏng tay nên tên nam nhân này không tiếc mà giao nàng lại cho Dật ca ca
Nếu Dật ca ca cứu nàng thì thân phận nàng lập tức sẽ bị hoài nghi.
Còn nếu Dật ca ca kiên quyết không cứu nàng thì nàng chỉ còn con đường chết.
Bất luận là cứu hay không cứu, tên nam nhân này vẫn chọn cách hy sinh nàng để giũ sạch mối quan hệ của bản thân cùng Phong gia.
Yếu ớt tựa vào lồng ngực hắn, nghe nhịp tim bình ổn của hắn, không biết vì sao, nàng cảm thấy hôm nay mình tỉnh táo một cách lạ thường.
Chẳnng lẽ đây là thứ mà người ta vẫn thường gọi là hồi quang phản chiếu sao?
Nàng chầm chậm ngẩng đầu, vừa hay chạm ngay vào ánh mắt của hắn.
Trong phút chốc, bốn mắt nhìn nhau, thế giới phút chốc dường như ngừng trôi, ngay cả trận mưa gió tầm tã bên ngoài cũng không còn tồn tại.
Lãnh Kỳ Túc phát hiện mắt bên trái của nàng vẫn như lúc trước trong suốt như dòng suối, còn mắt bên phải thì... một tia thần sắc cũng chẳng có.
Quả nhiên mắt ấy mù rồi!
Hắn nhìn nàng, bản thân có chút run rẩy, đây là lần đầu tiên hắn biết nói không nên lời là như thế nào.
Rất lâu sau, hắn mới từ tốn cúi người xuống, ghé vào tai trái nàng, nhẹ nhàng hỏi, “Nàng... vẫn ổn chứ?”
Hắn biết, tai phải của nàng đã không còn nghe thấy gì được nữa.
Đợi rất lâu sau, nhưng vẫn không nghe thấy nàng trả lời mình, chỉ là có một giọt nước nhỏ thuận theo tai nàng rơi vào miệng hắn, nóng ấm, mặn chát!
Là nước mắt!
Lãnh Kỳ Túc chấn động, trái tim dường như bị thứ ấy khoét vào một lỗ, cứ thế chầm chầm khoét sâu vào, nỗi đau cũng từ đó dần dần lớn hơn.
Nhẹ nhàng đưa tay lau đi giọt lệ bên khóe mắt nàng, hắn kiềm chế thanh âm khàn đặc, “Vì sao không bảo Bách Hợp đến tìm Bổn Vương?”
Tìm rồi thì sẽ thế nào? Ngươi sẽ ra tay cứu giúp ta sao?
Nếu như muốn cứu, thì tại sao bây giờ lại đem tống nàng vào cung?
Mặc Sương miễn cưỡng cười một cái, “Bởi Vương gia từng nói đây chẳng phải là độc gì ghê gớm cả, cho nên thiếp thân nghĩ vẫn là nhịn một chút sẽ qua thôi”
“Đúng, đây chẳng phải là độc gì ghê gớm cả!” hắn nhếch miệng cười, dịu dàng như gió xuân thổi qua, “Sau khi nàng vào cung rồi, Hoàng thượng sẽ lệnh cho ngự y bào chế thuốc giải, yên tâm, sẽ không sao đâu!”
Thật sao? Mặc Sương trong lòng cười khổ, tên nam nhân này, đến giờ phút cuối cùng rồi mà hắn vẫn có thể diễn kịch được.
Nàng mệt mỏi rồi.
Không muốn diễn cùng hắn nữa.
Thật ra, nàng cũng không thể vì lòng ích kỉ mà oán trách hắn. Vì dù sao hắn cũng chỉ là đang bảo vệ bản thân mà thôi.
Chầm chậm nhắm chặt hai mắt, nàng không nhìn hắn nữa, cũng chẳng buồn nói thêm câu nào.
Trong màn mưa, đoàn xe dần dần đi xa, Lãnh Kỳ Túc thu tầm mắt lại, quay người trở vào trong.
“Vương gia không tự mình đưa Vương phi vào cung sao? Dù sao...” Linh Lung vội vã đuổi theo sau, thay hắn mở ô, muốn nói lại thôi.
“Dù sao cái gì?” đôi mắt đen láy nhìn thẳng về phía trước, Lãnh Kỳ Túc mặt vô cùng trầm tĩnh, bước nhanh như bay.
“Dù sao... đây cũng có thể là lần gặp mặt cuối cùng”, suy cho cùng vẫn là một sinh mệnh, chưa kể nàng ấy còn là chính phi của hắn.
Lãnh Kỳ Túc đột ngột dừng lại, hắn quay đầu nói, “Ai bảo với ngươi rằng nàng sẽ chết?”