Hắn nâng mắt nhìn nàng, dưới ánh trăng, đôi mắt ấy hệt như hai hòn bảo thạch đen. Mặc Sương có chút không hiểu ý tứ của hắn, cứ tưởng rằng hắn đang nói đến vết sẹo. Chỉ đến tận khi hắn đem một viên thuốc màu nâu đứa đến trước mặt nàng, nàng mới vỡ lẽ thứ hắn đang nói đến chính là dấu thủ cung sa.
Đúng thế, không thể giữ nó lại, nàng thừa biết điều đó. Người cổ đại thật phiền phức, làm ra những thứ này làm gì không biết? Đó cũng chính là lý do vì sao đêm nay tại thư phòng nàng không dám vạch tay áo lên, tất cả cũng vì sợ người khác thấy được dấu thủ cung sa này vẫn còn hiện diện.
Biết được điều này, lại nghĩ tới khi nãy hắn nhẹ nhàng thoa thuốc cho mình, trong lòng Mặc Sương không khỏi có chút mất mát.
Thì ra hắn vì điều này mà đến đây.
Hôm nay hành động hắn đưa viên thuốc này cho nàng cũng đồng nghĩa với việc, hắn sẽ không cùng nàng phát sinh bất kì quan hệ gì? Nhưng thế lại càng tốt, nàng vô cùng sẵn lòng phối hợp.
Thấy nàng nửa ngày không có bất kì phản ứng gì, Lãnh Kỳ Túc ánh mắt khẽ lóe lên, hắn chậm rãi nghiêng người, hơi mỉm cười thì thầm bên tai nàng, “Thế nào, Vương phi không đồng ý? Cũng phải, vì làm cho thứ này biến mất còn có một cách khác kia mà...”
Hơi thở ấm nóng của hắn cứ thế phả vào cổ nàng, cùng mùi long diên hương nhàn nhạt quanh chóp mũi, khiến toàn thân Mặc Sương cảm thấy tê dại không thôi. Nàng có chút gấp gáp, đương nhiên nàng hiểu rõ cách khác mà hắn nói là cái gì.
“Không phải, thiếp thân đồng ý”, nàng nhanh chóng giựt lấy viên thuốc bỏ ngay vào miệng nuốt xuống. Vì không uống nước nên lúc thuốc bị nghẹn lại trong cổ họng, nước mắt nàng suýt trào ra.
Khi phát giác ra ánh mắt thâm trầm của Lãnh Kỳ Túc, Mặc Sương mới nhận ra khi nãy mình hành động quá gấp gáp. Vì thế nàng liền nhanh chóng cúi đầu, ngượng ngùng đỏ mặt nói, “Thiếp thân sao có thể không đồng ý? Chỉ cần là việc Vương gia muốn thiếp làm thì cho dù đó là cách gì, thiếp cũng đều cam tâm tình nguyện!”
“Thật sao?”, Lãnh Kỳ Túc cong cong khóe miệng, nhìn có chút xấu xa. Ngay lập tức, hắn duỗi cánh tay đem Mặc Sương ôm vào lòng, ép nàng thật chặt vào ngực mình.
Hô hấp của Mặc Sương lập tức ngừng trệ, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Lãnh Kỳ Túc gắt gao ôm chặt lấy nàng, hơi ấm từ lòng bàn tay cách một lớp vải truyền đến da nàng, giống hệt như một cây sắt nóng.
Bất ngờ môi hắn đè xuống, hơi thở đặc trưng của nam nhân cứ thế tấn công áp đảo nàng. Trái tim đang nhảy điên cuồng kia bây giờ đã chính thức ngừng đập. Nàng trừng to mắt, như không thể tin nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú đang phóng đại ngay phía trước.
Đôi hàng mi như cánh bướm của hắn khẽ khép hờ, khóe môi băng lạnh đang áp sát vào hai cánh môi của nàng. Một sự tiếp xúc khiến người ta ý loạn tình mê.
Mặc Sương cả người cứng ngắc, chính vào lúc nàng không biết nên phản ứng thế nào mới phải thì đột nhiên Lãnh Kỳ Túc mở mắt. Đối diện với ánh mắt sợ hãi của Mặc Sương, hắn hơi mỉm cười rồi buông nàng ra, “Suy cho cùng vẫn là một chữ sợ! Sự can đảm khi nãy lúc nàng cứu Linh Lung chạy đi đâu rồi, hửm?” Nụ cười trầm thấp cùng giọng điệu trêu ghẹo khiến Mặc Sương hai má nóng rang, một lúc lâu sau vẫn không trả lời.
“Nếu không gặp được Vương gia thì bây giờ thiếp cũng chỉ là một nô tỳ”, nàng cắn cắn môi, giọng nghẹn ngào, “hôm nay khi nhìn thấy hình ảnh của Linh Lung, thiếp như nhìn thấy mình khi xưa, vì thế không kịp nghĩ ngợi gì nhiều liền tiến lên đỡ”
“Xem ra bổn vương đã đánh giá thấp nàng”, Lãnh Kỳ Túc mắt hơi hạ xuống, mỉm cười đứng dậy, “Được rồi, trời sắp sáng nên nàng cũng tranh thủ đi nghỉ đi. Ngày mai là ngày hội thả diều, Bổn vương sẽ mang nàng ra ngoài chơi”