• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thân thể có nơi nào không khỏe không?” Vừa nói hắn vừa vén áo ngồi xuống chiếc ghế gỗ lim trước bàn, gương mặt mang đầy ý cười mà nhìn nàng, trong mắt lúc chính là một loại yêu thương không thể che giấu.

Mặc Sương ngẩn ra, nàng đương nhiên hiểu ý tứ trong câu nói của hắn, nhưng mà điều đó càng khiến nàng nhìn không thấu tâm tư của nam nhân này. Rõ ràng đêm hôm qua giữa họ chẳng phát sinh chuyện gì, thế mà giờ đây hắn lại ở đây hỏi ra câu hỏi này. Phải chăng hắn đang cho nàng chút mặt mũi? Hay là vì một lý do gì khác nữa? Trong lúc không biết trả lời thế nào, nàng chỉ đành đỏ mặt ngượng ngùng mà lắc đầu.

Đúng lúc này, các tỳ nữ nối đuôi nhau tiến vào sảnh, các món ăn nhẹ, cháo cùng điểm tâm rất nhanh được dọn lên. Lãnh Kỳ Túc cười trầm một tiếng, sau đó hắn tự tay lấy một chén cháo đặt trước mặt cho nàng, “Nàng đợi cũng lâu rồi, mau ăn đi”, sau đó lại cúi đầu quậy cháo trong chén mình. Khi tình cờ thấy nàng vẫn cứ si ngốc ngồi đấy không ăn, hắn hơi nhếch mày hỏi, “Sao vậy? Thức ăn không hợp khẩu vị của nàng à?”

“Không... không phải thế”, Mặc Sương cúi thấp đầu, nàng lén nhìn những nữ nhân bị cho ra rìa từ nãy giờ, không còn cách nào khác ngoài đành máy móc múc cháo lên ăn.

Về phần mấy nữ nhân kia, vì từ trước đến nay chưa thấy Vương gia ân cần với ai như vậy bao giờ, nên sắc mặt họ người này so với người kia càng khó nhìn gấp bội. Vân Triều Tịch càng nhìn càng gai mắt nên nàng không kiềm được mà la lên một tiếng “Vương gia!”

Lãnh Kỳ Túc cũng chỉ nâng mắt nhìn nàng ta một cái rồi lãnh đạm trả lời, “Khổ cho các nàng phải dậy sớm thỉnh an, bây giờ tất cả có thể lui!”

Tự thấy không còn kịch hay để xem nên tất cả bọn họ, với những vẻ mặt ngưỡng mộ, ghen tị, oán hận, đồng loạt xin cáo lui. Vân Triều Tịch hận đến nỗi môi dưới cắn đến rướm máu, nhưng nàng ta chỉ có thể dậm chân hậm hực quay về như những nữ nhân khác.

Bữa ăn sáng trôi qua trong không khí quái dị: một người thì thần thái ung dung, ưu nhã thưởng thức, còn người kia thì lại cúi đầu không nói, quẫn bách cực độ.

Thật không dễ dàng gì bữa cơm này mới dùng xong, Lãnh Kỳ Túc vì có việc nên phải rời đi, hắn phân phó Bách Hợp dẫn nàng đi tham quan Vương phủ, coi như là làm quen với hoàn cảnh xung quanh một chút.

Thật ra, nàng đối với Tứ vương phủ này một chút cũng không xa lạ, bởi vào những đêm không trăng không sao, nàng đã từng trộm vào đây thám thính tình hình qua hai lần. Hôm nay lại có thể quang minh chính đại đi dạo xung quanh, Mặc Sương nàng cầu còn không được nữa là.

Bách Hợp dẫn nàng đi tham quan một vòng, đồng thời giới thiệu sơ lược về tình hình, các quy định trong phủ, cũng như Vương gia họ thích và ghét cái gì. Đi hết một vòng này cũng mất hết của nàng nửa ngày trời. Ngoài việc trong phủ thị vệ canh gác rất ít ra, nàng chẳng còn phát hiện đặc biệt nào khác. Nhưng khi đi ngang qua hồ cá vàng, nàng lại đặc biệt chú ý đến một điểm đó là đàn cá vẫn đang tung tắn bơi lội khỏe mạnh bên dưới.

Mãi cho đến tối, Lãnh Kỳ Túc không đến chỗ nàng thêm lần nào nữa. Dùng qua bữa tối, hắn mới phái người truyền tin đến, báo rằng hắn đang cùng Thập nhất Vương gia chơi cờ, có thể sẽ rất khuya mới kết thúc nên bảo nàng đi ngủ trước.

Nàng đương nhiên hiểu suy nghĩ của hắn, vị trí Vương phi này chẳng qua là một con bù nhìn. Xem ra hắn với nàng có suy nghĩ giống nhau, rằng bản thân không muốn cùng người kia phát sinh bất kì quan hệ gì. Chẳng qua nếu thật là như vậy, nàng mừng quá luôn đi chứ.

Tắm gội xong, nàng mượn cớ lúc đi ngủ không muốn có người đứng bên cạnh làm phiền nên đã đuổi Bách Hợp ra ngoài.

Để khi cánh cửa vừa khép lại, cũng là lúc gương mặt Mặc Sương xuất hiện biểu tình mà ban ngày nàng không bao giờ lộ ra: lanh lợi, cơ trí cùng tự tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK