Tuy nàng bị hắn nâng cằm nhưng hai mắt một mực không chịu nhìn lên. Chính vì lẽ đó, hai hàng mi cong dài rũ xuống khẽ rung kia đã tạo nên hai chiếc bóng vô cùng tinh mỹ.
Lãnh Kỳ Túc không kiềm được hỏi, “Thế nào? Sợ bổn vương?”
Mặc Sương cắn cắn môi dưới, khẽ gật đầu, nhưng khi nhớ ra điều gì đó nàng lại nhanh chóng lắc đầu. Cả gương mặt nàng lúc này chỉ có thể dùng câu đỏ lựng lên hết cả để hình dung mà thôi.
“Cuối cùng vẫn là một chữ sợ!” Lãnh Kỳ Túc trầm thấp cười một tiếng. Buông tay khỏi cằm nàng, hắn phủi vạt áo ngồi xuống giường, “Bổn vương không phải là loài cầm thú chuyên ăn thịt người, chẳng lẽ Vương phi ngươi định cả đời không nhìn mặt ta?”
Mặc Sương nhất thời ngẩn ra, sau một hồi do dự, nàng mới cẩn thận dè dặt nâng mắt nhìn nam nhân gần trong gang tấc kia. Khi bốn mắt nhìn nhau, trong lúc không kịp phòng bị, nàng đã bị hút vào đôi mắt đen láy mà sâu thăm thẳm của hắn. Và cho dù rất nhiều năm về sau, Mặc Sương vẫn nhớ như in ánh mắt của hắn hôm nay: như cười như không, như thích thú như chán ghét, lại giống như một đầm nước sâu không đáy, trong vắt là thế song vĩnh viễn không để người ta nhìn thấu.
Lãnh Kỳ Túc một thân hỷ bào, đầu đội quan ngọc, sau lưng nhẹ buông vài lọn tóc đen. Đường nét như cắt gọt, ngũ quan tuyệt mỹ, đẹp đến nỗi chẳng khác gì thần tiên quyến lữ. Vì lẽ đó nàng cứ ngẩn ngơ ngồi nhìn hắn mà quên luôn cả dời mắt.
“Ngươi còn tính nhìn đến bao giờ?”, nam nhân hứng thú mở miệng hỏi. Trong chớp mắt Mặc Sương bất ngờ bị đè xuống, còn vòng eo thon nhỏ của nàng thì được bàn tay to lớn của Lãnh Kỳ Túc ôm lấy.
“Ah?” Mặc Sương như bị điện giật, tuy thân thể có chút cứng ngắc nhưng thần trí cuối cùng cũng trở về với thân xác.
Đôi tay hắn lần nữa dùng lực, nàng đã chính thức nằm gọn trong lòng Lãnh Kỳ Túc. Trước chóp mũi bấy giờ là mùi Long Diên hương nhàn nhạt, nàng vùng ra không được, nằm im cũng không xong, nhất thời trái tim như có con nai nhỏ đang chạy loạn.
Cung nữ đưa cá sao giờ vẫn chưa tới?
Tại sao vẫn chưa nhanh tới?
“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, Bổn vương có thể cho người cẩm y ngọc thực, vinh hoa phú quý”, Lãnh Kỳ Túc đưa môi ghé sát vào vành tai nàng, cảm giác đụng chạm mềm mại như có như không ấy khiến toàn thân nàng nổi lên một trận gai óc. Giọng nói trầm thấp như rượu ngon khiến người ta say của hắn thế nhưng lại ẩn chứa một ý tứ cảnh cáo rõ ràng. Hắn nói cho nàng biết, đây là lý do vì sao hắn cưới nàng, một chút cũng không liên quan đến tình yêu.
Nàng hãy còn đang nghiền ngẫm câu nói của hắn thì bất ngờ Lãnh Kỳ Túc đã mạng bạo đẩy ngã nàng, lật người ép thân hình mảnh mai của nàng xuống giường.
“Ah!”, Mặc Sương chấn kinh, bất giác phát ra một tiếng kinh hô, chỉ cảm giác như trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng vậy.
Lãnh Kỳ Túc mắt xẹt qua vài tia sáng, khóe môi kéo lên một đường cong giá lạnh. Hắn mở miệng, phả hơi thở ấm nóng lên mặt nàng, “Sợ, hay là không bằng lòng?”
“Không... không phải”
Tại sao tỳ nữ đưa cá vẫn chưa đến hả trời?
“Hà...”, hắn cười nhẹ một cái, sau đó sắc mặt bỗng chốc chuyển nên lạnh tanh, “Nói, ngươi là ai?”