• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước cửa Vương phủ, Linh Lung tay cầm dù, một mình đứng trong mưa.

“Vương gia!” Lãnh Kỳ Túc vừa xuống xe, nàng đã chạy đến nghênh đón, nhưng mới vừa mở miệng toan nói gì đó, bất ngờ nhìn thấy sau lưng hắn là hai chiếc xe ngựa hoàng gia tinh xảo cùng hai hàng hàng Thái giám cung nữ cầm ô. Sắc mặt nàng thoáng chốc trắng bệch, không biết xảy ra chuyện gì, “Bọn họ là?”

“Là người Thái hậu phái tới để đón Vương phi vào cung chữa bệnh”

Đón Vương phi vào cung?

Đến tận khi Lãnh Kỳ Túc xòe ô bước vào Vương phủ, Linh Lung vẫn như cũ đứng ngây ra đó, rất lâu sau vẫn chưa thích ứng kịp lời hắn nói.

Hắn đột nhiên vào cung, khiến nàng một mực lo lắng hắn sẽ vì tình riêng mà hành sự.

Xem ra là nàng nghĩ nhiều rồi, hắn cuối cùng vẫn là một nam nhân trưởng thành, trầm ổn và lấy đại cục làm trọng.

Đem nữ nhân kia vào cung, quả thật là một phương pháp hoàn hảo để chứng minh sự trong sạch cho bản thân hắn.

Lúc Lãnh Kỳ Túc bước vào U Mai uyển, có vài thái giám đã nhanh nhẹn dìu Mặc Sương từ giường ngồi dậy.

Nhìn nàng bây giờ chẳng khác nào một phiến lá úa màu, người mặc độc một chiếc yếm, còn hạ thân là một chiếc quần lông, nơi hõm cổ cùng bả vai giờ đã là một mảng máu thịt mơ hồ. Nàng cứ vậy mà trơ mắt nhìn, không chút động đậy, như một hình nộm gỗ vô tri tùy người đặt để.

Một thái giám không chú ý, vô tình chạm vào vết thương trên vai Mặc Sương, khiến nàng rốt cục cũng có phản ứng. Nàng đau đến nỗi mày nhăn thành một đường, miệng phát ra những tiếng rên hừ hừ nho nhỏ.

Lãnh Kỳ Túc mày nhíu lại, môi mím chặt, một cước đá vào ngực thái giám đó, “Tránh ra, tên nô tài không biết nặng nhẹ này!”

Thái giám bị dọa đến run rẩy, không ngừng quỳ lạy xin tha, tay y ôm lấy ngực, dù rất đau nhưng không dám kêu thành tiếng.

“Các ngươi ra ngoài cửa đứng hầu đi, để Bổn vương bồng Vương phi ra ngoài!”

Nhìn sắc mặt giận đến xanh tím của hắn, mọi người ai nấy đều không dám hó hé gì, chỉ nhanh chóng cẩn thận đặt Mặc Sương về giường, hướng hắn hành lễ một cái rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Bách Hợp cắn môi bí bách đứng đó, nàng dè dặt nhìn hắn, cảm thấy đi cũng không được mà ở lại cũng không xong. Chiếc áo thấm nước mưa giờ đang dính chặt vào người nàng, từng giọt từng giọt tí tách cứ thế chảy xuống.

Lãnh Kỳ Túc nhìn nàng một cái, không khỏi nghĩ đến việc buổi trưa này, nàng quỳ trong mưa cầu xin mình.

Quả là một nha đầu trung thành!

“Ngươi cũng lui xuống đi! Và đi thay ngay bộ quần áo sạch, nếu như cả nha đầu cũng ngã bệnh thì lấy ai vào cung chăm sóc Vương phi?”

Bách Hợp nhất thời vui mừng, không tin là thật hỏi lại, “Ý Vương gia là nô tỳ có thể vào cung hầu hạ Vương phi sao?”

Lãnh Kỳ Túc không trả lời nàng, hắn quay người đến bên giường, nhìn chăm chăm người đang nằm đó. Bách Hợp thấy thế cũng không nói gì thêm, lòng đầy vui mừng lui xuống.

Trong phòng phút chốc tĩnh lặng đi rất nhiều, chỉ còn tiếng mưa đang rơi trên từng viên gạch ngói.

Lãnh Kỳ Túc sóng mắt lay đọng, không giải thích được tư vị trong lòng bây giờ.

Sức tàn phá của Bán diện thương hắn hiểu rất rõ, nhưng chứng kiến tình trạng của Mặc Sương bây giờ, lòng hắn không kiềm được đau đớn. Mới hai mươi mấy ngày không gặp, một người đang sống vui vẻ sờ sờ ra đó đã bị hành hạ đến nông nỗi này.

Mà nữ nhân này, thế nhưng không sai người đi cầu xin hắn, nghe Bách Hợp kể, hôm nay là nhân lúc nàng hôn mê, nàng ta đã tự mình làm chủ, mới có một màn cầu tình ban trưa.

Phải là một nữ nhân kiên cường và sắt đá đến thế nào mới chịu đựng được tất cả đây? Lần đầu tiên hắn mới có một loại rung động đến sâu sắc như vậy.

Vén tấm mền đắp trên người nàng ra, hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, phát hiện nàng bây giờ nhẹ như một đứa trẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK