• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngón tay Lãnh Kỳ Túc hơi động đậy, thấy Mặc Sương cùng Linh Lung đều an toàn nằm trong lòng mình, hắn mới dời mắt nhìn về phía Vân Triều Tịch. Và ánh mắt của hắn nhìn nàng ta bây giờ, chẳng khác gì sương giá đêm tháng chạp.

Môi mỏng khẽ mím lại, tuy hắn không nói gì, nhưng bộ dạng lại giống hệt như một sát thần.

Vân Triều Tịch toàn thân run rẩy, cảm giác như có một loại lạnh giá đục khoét xương tủy đang dần dần lan rộng ra khắp tứ chi. Nàng ta gương mặt trắng bệch, vội vội vàng vàng quay người chạy trốn.

“Vương phi người không sao chứ? Nô tỳ thân thể hèn mọn, sao đáng giá để người không tiếc mình ra đỡ như thế?”, bộ dáng không màng tất cả mà lao ra cứu của Mặc Sương khiến Linh Lung có chút bất ngờ, nhưng nàng ta không nghĩ nhiều nữa mà nhanh chóng đứng dậy, đỡ Mặc Sương lên.

“Không sao”, Mặc Sương nhàn nhạt trả lời. Nàng hạ mắt nhìn mu bàn tay khi nãy do quẹt phải mấy mảnh sứ vỡ mà cảm thấy có chút đau. Chắc hẳn là chảy máu rồi, nhưng nàng tuyệt đối không thể để lộ tay ra, không phải vì sợ người khác biết nàng bị thương mà vì sợ lộ ra một thứ khác trên mu bàn tay.

Vì thế nàng liền cong lưng hành lễ, “Thiếp thân cáo lui”

Lãnh Kỳ Túc chậm rãi đứng dậy, ánh mắt như có như không nhìn mu bàn tay của Mặc Sương, sau đó lại lướt qua gò má đang đỏ ửng lên của Linh Lung. Hắn híp mắt, cuối cùng lạnh lùng lên tiếng, “Người đâu, mau dìu Vương phi về nghỉ ngơi”

Về đến U Mai uyển, nàng cho Bách Hợp lui xuống, sau khi tự mình qua loa xử lý vết thương xong liền lên giường đi ngủ. Đêm nay tuy nàng không đạt được mục đích như ban đầu đề ra nhưng lại cho nàng một chút ít manh mối.

Vân Triều Tịch dựa vào quan hệ với Thái hậu mà tự cho mình là nhất, ngang ngược hống hách, không xem ai ra gì. Lãnh Kỳ Túc là người đủ ẩn nhẫn, đủ điềm tĩnh, tuy rằng hắn chưa đụng đến một ngón tay nào của nàng ta nhưng lại có thể khiến cho nàng ta cảm nhận được sự tức giận của mình, cũng như sự bảo vệ của hắn với kẻ dưới.

Đây cũng chính là nguyên nhân nàng cứu Linh Lung.

Nàng chắc chắn đã kết thù với Vân Triều Tịch, tuy thế nàng cũng không quan tâm lắm chuyện có thêm một kẻ đối đầu. Lý do quan trọng ở đây khiến Mặc Sương không tiếc thân mình nhào ra cứu Linh Lung, một là khiến Linh Lung phải nhớ ơn nàng, hai là làm cho Lãnh Kỳ Túc khắc sâu chuyện này trong lòng.

Nghĩ vẩn vơ một lúc đến tận nửa đêm, nàng mới từ từ chìm vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng, nàng cảm giác được trên mu bàn tay sự mát lạnh, nó cứ di chuyển tới lui, như có người đang thoa lên. Nàng hốt hoảng, nhanh chóng ngồi dậy.

“Đừng nhúc nhích, ta chưa thoa xong”

Là hắn.

“Đã khuya thế này rồi sao Vương gia chưa đi nghỉ?”, Mặc Sương cúi đầu, trong lòng cảm thấy thật may mắn, vì khi nãy suýt chút nữa theo bản năng nàng đã lộ ra võ công rồi. Vẫn chưa sao, vẫn ổn.

“Đây là Ngưng Chi Lộ, chỉ cần thoa lên trên, không những giúp vết thương lành mau mà về sau cũng không để lại sẹo”, Lãnh Kỳ Túc hạ mắt, lấy khăn gấm từng vòng quấn vết thương lại, cuối cùng gút chặt lại.

Hắn lúc này muốn có bao nhiêu dịu dàng sẽ có bấy nhiêu. Ánh trăng ngoài cửa sổ len lỏi vào phòng, chiếu rọi trên gương mặt hắn, khiến sự tuấn tú như thêm rực rỡ, làm Mặc Sương ngẩn ngơ hồi lâu, trong lòng có chút hoảng hốt.

“Thứ này tuyệt đối không thể giữ lại!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK