Khi Đường Trì tỉnh lại, đột nhiên sờ thấy một cơ thể ấm áp.
Ngón tay khẽ cử động, dường như đã chạm vào một lớp vải mềm mại, ngay phía dưới là một nguồn nhiệt ấm áp, hình như là cơ thể con người.
So với lý trí thì cơ thể càng tỉnh táo hơn, ban đầu Đường Trì nghĩ rằng cô đã xuống tay với bạn trai nhỏ rồi.
Nhưng mà bình thường bạn trai nhỏ cũng không dám động đến một đầu ngón tay của cô, hơn nữa tối qua cô vì tiệc chúc mừng nên uống say, làm sao anh ta dám tới gần kẻ say khướt như cô chứ?
Những ngón tay vốn đang vô thức sờ soạng bỗng nhiên bị người khác bắt lấy, kèm theo đó là giọng nói trầm thấp, khe khẽ như tiếng đàn Cello uyển chuyển: “Không phải cô nói buổi tối cô ngủ rất ngoan sao?”
Đường Trì bỗng giật mình.
Mặc dù giọng nói tuyệt vời kia đủ để khiến cho người ta say mê, nhưng sự lạnh lẽo bên trong lời nói đó khiến cô lạnh cóng, tỉnh táo lại.
Khoan đã, đây đâu phải bạn trai nhỏ, bạn trai nhỏ của cô từ khi nào có chất giọng của nam thần lạnh lùng như thế này!
Ngay lập tức Đường Trì mở to đôi mắt, đập vào mắt là một mảng đen kịt, chỉ có một chút ánh sáng lờ mờ.
Rõ ràng, bây giờ đang là buổi tối.
Nhưng điều này không ngăn được cô nhìn thấy một người đang nằm bên cạnh, quay lưng về phía mình.
Trong đầu cô giống như một mớ hỗn độn, cô ngồi dậy theo vô thức, trong lúc nhất thời có chút sửng sốt.
Sau khi uống say cô không tự chủ được mà kéo người đàn ông này làm chuyện xấu?
Bóng người trước mặt bỗng di chuyển, sau đó, ánh đèn sáng lên, ánh đèn khiến Đường Trì bị chói mắt, cô theo bản năng nheo mắt lại, trong ánh nhìn mờ ảo, cô nhìn thấy phía đối diện là một khuôn mặt khiến người ta kinh sợ.
Chờ đến khi đã quen với ánh đèn, mắt cô đã mở to hoàn toàn, so với lúc nãy cô càng hoảng hốt hơn.
Người đó ngồi xuống, trên người anh mặc một bộ đồ ngủ màu đen, nhìn có vẻ như được làm bằng lụa, các đường nét hoa văn đều rất quý phái.
Người đàn ông trước mặt cô, có ngũ quan tuyệt mỹ, đôi mắt đen sâu thẳm, lại tỏa ra hào quang chói sáng như viên kim cương, sống mũi cao thanh tú, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, dường như có chút khó hiểu nhìn Đường Trì.
Mọi đường nét của khuôn mặt anh tựa như đã được thượng đế đo đạc tỉ mỉ, mới có thể tạo nên khuôn mặt hoàn mỹ dường này.
Thêm vào đó là khí chất vốn có của anh, mang theo vẻ lạnh lùng và nghiêm nghị, khiến vô số người phải gào thét ngưỡng mộ.
Nhưng Đường Trì bây giờ không phải bị kinh ngạc bởi vẻ ngoài đẹp trai của anh, mà bị cái suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu cô dọa sợ.
Đây là chồng mới cưới của cô, Cố Lâm Tranh.
Là người thừa kế của nhà họ Cố, một dòng họ giàu có và danh giá ở Đế Đô.
Đợi đã, cái gì mà chồng mới cưới???
Suy nghĩ này xuất hiện một cách tự nhiên, cứ như đạo lý hiển nhiên vậy, thuận theo sự nhận thức đó, trong tâm trí của Đường Trí bắt đầu tràn ngập những kí ức kì lạ.
Dù có ngốc đến đâu cũng thì nhận ra có gì đó không đúng, nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc của Đường Trí, Cố Lâm Tranh khẽ cau mày, trông còn khó hiểu hơn cả cô: “Đường Trí, cô gặp ác mộng?”
Phải, có lẽ cô gặp ác mộng rồi.
“Tôi. . . tôi. . . ”
Giọng nói của Đường Trì có chút run rẩy, bởi vì có một đoạn ký ức lạ lẫm mà cô không hề biết cứ lởn vởn ở trong đầu, cô vốn dĩ chưa từng trải qua những chuyện này, vậy mà giờ nó lại xuất hiện một cách tự nhiên như vậy, làm cho Đường Trí không khỏi bất ngờ.
Vấn đề lớn nhất chính là người đang đứng trước mặt cô đây - Cố Lâm Tranh.
Trong hai mươi hai năm cuộc đời, cô chưa hề gặp qua Cố Lâm Tranh, chưa kể cô rõ ràng đang ở phòng riêng của mình ăn mừng, làm sao có thể vừa tỉnh dậy liền biến thành người đã có gia đình rồi!