Lúc tỉnh dậy, tóc Đường Trì rối mù, thêm cả việc ngủ bù sau một đêm mất ngủ nên trông cô càng thêm mệt mỏi.
Cô thức dậy nhưng ý thức vẫn còn mơ màng, phải đến lúc nhìn thấy đồ trang trí trong phòng mới giật mình tỉnh táo hoàn toàn.
Vẫn là phòng của Cố Lâm Tranh.
Có lẽ chuyện này không phải ác mộng, cô thật sự đã xuyên qua.
Đường Trì cúi đầu ủ rũ nằm bò ra giường suy ngẫm về cuộc đời. Khi cô chuẩn bị bò dậy thì chuông điện thoại ở đầu giường vang.
Nhìn điện thoại hiển thị người gọi là [Nghê Tiệp Nhã], bạn cùng phòng ký túc với Đường Trì.
Cô ngơ ngác 3 giây mới ấn nghe điện thoại.
Mặc dù Đường Trì đã kết hôn nhưng cô vẫn ở lại trường, bởi nhà cô không ở Đế Đô, cô chỉ học đại học ở đây.
Chuyện cô kết hôn vẫn phải báo cáo xin nghỉ với trường học, vì trường cô không tính là trường hot nên quản lý không quá nghiêm khắc. Cô xin nghỉ ba ngày, đúng lúc chiều hôm nay phải về trường.
Phòng ký túc của Đường Trì có bốn người, quan hệ giữa cô và Nghê Tiệp Nhã chỉ gọi là không thân thiết, chính xác thì quan hệ giữa hai người rất bình thường. Nhưng vì tính cách của Đường Trì nên khi có chuyện nhờ vả thì Nghê Tiệp Nhã thích nhờ cô hơn.
“Đường Trì, tối nay cậu về phòng thì mua hộ tôi xuất cơm, khoảng 6h30 tôi ở phòng đợi cậu. Lấy giống lần trước là được.”
Cô ta nói chuyện rất nhẹ nhàng, như kiểu chuyện này không có gì bất thường.
Đường Trì im lặng một lúc.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Nghê Tiệp Nhã không được lòng mọi người trong phòng cũng do tính cách thích chiếm lợi nhỏ của cô ta. Ví dụ như chuyện mua hộ cơm, bình thường mà mang cơm về thì cô ta sẽ không trả tiền.
Nguyên chủ hơi nhát mà Nghê Tiệp Nhã thỉnh thoảng mới nhờ mua một lần nên cô ấy cũng ngại đòi 20 30 nghìn tiền cơm.
Bởi vì không phải cùng một người, cho nên bạn bè và cách đối xử với mọi người của hai người cũng khác nhau một trời một vực.
Nếu đã thành Đường Trì này thì liệu cô có ngại không?
Tất nhiên không rồi.
Đương nhiên cô cũng không từ chối: “OK, tối tôi sẽ mua cơm về cho cậu. Lúc đó tôi sẽ báo tiền cơm, cậu chuyển khoản hay đưa tôi tiền mặt đều được.”
Nếu là Đường Trì trước kia, cô ấy sẽ chỉ nói một câu “Được thôi”, nhưng giờ Đường Trì còn thêm một câu bảo cô ta chuyển tiền.
Có lẽ Nghê Tiệp Nhã cũng không ngờ tới, cô ta im lặng một lúc mới nói được một chữ: “Ừ.”
Chẳng lẽ cô ta có thể nói “Không” sao?
Đường Trì tắt máy, cô tặc lưỡi quả nhiên hoàn cảnh khác nhau sẽ tạo nên những người khác nhau. Bởi vì từ nhỏ cô đã sống trong môi trường huấn luyện đặc biệt nên tính tình cẩu thả và hơi nóng nảy.
Còn nguyên chủ được nuôi thành một đứa trẻ ngoan.
Cô xuống giường thay quần áo, rửa mặt, sau đó xuống dưới nhà.
Đúng lúc nhìn thấy Cố Lâm Diệp đang ở nhà.
Anh ta ngồi trong phòng khách gọi cho ai đó, nhìn thái độ kiêu căng như kiểu anh ta hơn người nghe điện thoại một bậc, trả lời điện thoại thì qua loa, vắt chéo chân, một tay gác trên sô pha, dáng vẻ y hệt một cậu ấm.
Khi thấy Đường Trì đi xuống, anh ta lập tức xị mặt. Mẹ anh ta không ở nhà nên anh ta quang minh chính đại liếc Đường Trì.
Đường Trì không để ý anh ta.
Lúc cô xuống thì Cố Lâm Tranh đã nghe điện thoại xong, anh ta bỏ điện thoại xuống, nói móc Đường Trì: “Mẹ nói cô chưa bao giờ dậy ăn trưa, thế mà anh tôi không xót ư?”
Nếu là Đường Trì của trước kia nghe được lời nói bóng gió này, chắc chắn đã đỏ hết mặt, ai ngờ Đường Trì lại mở to đôi mắt đen nhánh, nói những lời “ngay thẳng”: “Nói như kiểu anh ở trong phòng anh trai mình vậy.”
Cố Lâm Diệp: “…”
Người phụ nữ này lại sỉ nhục anh ta!