Cô gái trước mắt có một khuôn mặt xinh đẹp và hiền lành, đôi mắt vô cùng sáng ngời, khó có thể khiến người khác thấy ác cảm.
Lúc cô ngoan ngoãn, giống như có thể khiến người ta sinh ra ý nghĩ muốn nhéo một cái.
Không được coi là xinh đẹp tuyệt vời, nhưng cũng là cô gái nhỏ ngoan ngoãn dịu dàng.
Đúng vậy, ngoan ngoãn dịu dàng.
Đây là những gì Cố Lâm Tranh biết về Đường Trì trước khi kết hôn ngày hôm qua.
Nhưng mà hiện tại, sau khi tỉnh dậy, Cố Lâm Tranh kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt trừng mắt, dường như rất khiếp sợ, luôn cảm thấy có chỗ nào đó khác lạ.
Đường Trì là cô gái do ông nội anh sắp xếp, bởi vì ngày sinh của Đường Trì và anh rất xứng đôi, đây là do người thầy bói mà ông nội tin tưởng nhất suy tính ra.
Cho nên chẳng sợ Đường Trì còn chưa tốt nghiệp đại học, ông nội đã bảo anh cưới Đường Trì về.
Mặc dù trước khi kết hôn, Cố Lâm Tranh cũng gặp Đường Trì vài lần.
Đối với mối hôn sự này, anh không phản đối, thân thể ông nội không tốt, tuổi tác đã không còn nhiều nữa, đây là nguyện vọng lớn nhất của ông, hy vọng Cố Lâm Tranh 26 tuổi có thể lập gia đình.
Cố Lâm Tranh làm theo ý nguyện của ông cụ, nhưng không có nghĩa anh sẽ luôn thuận theo.
Cho nên ngay khi kết hôn, anh cùng Đường Trì nói rất rõ ràng, bọn họ chỉ là hợp đồng hôn nhân.
Khi đến thời hạn một năm, anh sẽ đưa ra yêu cầu ly hôn với lý do bất hòa trong chuyện tình cảm, Đường Trì đương nhiên đồng ý, còn lý do vì sao cô đồng ý với yêu cầu có chút thiệt thòi này, anh cũng không có hứng thú muốn biết.
Trong mắt người khác, gia đình bình dân như nhà họ Đường, cùng gia đình hào môn như nhà họ Cố, đặc biệt là thiên chi kiêu tử Cố Lâm Tranh, có một mối hôn sự môn không đăng hộ không đối.
Nhưng ở nhà họ Cố, cha mẹ Cố Lâm Tranh bao gồm cả ông nội, đều rất vừa lòng với Đường Trì.
“Đúng vậy, tôi gặp ác mộng.”
Im lặng một hồi lâu, Đường Trì đột nhiên co rúm lại nằm xuống, cô lấy chăn trùm lên đầu.
Cô vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa được những ký ức đột nhiên xuất hiện trong đầu, mọi chuyện đều không rõ ràng, cô không biết phải đối mặt như thế nào với Cố Lâm Tranh hoàn toàn xa lạ nhưng trong trí nhớ lại có chút quen thuộc.
Lý trí nói cho cô biết, người này là chồng mới cưới của cô.
Hơn nữa Đường Trì vừa mới nhớ ra, ngày hôm qua cô vẫn là cô gái mới lớn bị bạn trai đá.
Ký ức của mình và một đoạn ký ức xa lạ xen lẫn vào nhau, cô có chút mệt mỏi.
“Ngủ đi.”
Cố Lâm Tranh nói, tiếng nói trầm thấp, anh tắt đèn, cũng nằm xuống luôn.
Tuy rằng là hợp đồng hôn nhân, nhưng Cố Lâm Tranh không đến nỗi để Đường Trì ngủ dưới đất, anh bảo đảm sẽ không làm gì Đường Trì, anh nói được sẽ làm được, chỉ cần Đường Trì an phận.
Hơn nữa buổi sáng người hầu quét dọn phòng cũng sẽ chú ý tới, nếu bọn họ báo cáo cho cha mẹ anh chuyện hai người tách ra ngủ riêng, sẽ mang đến một chút phiền toái.
Đây chính là lý do Đường Trì nằm cùng với Cố Lâm Tranh.
Hai người một giường, chăn rất lớn, lớn đến nỗi giữa hai người còn có thể nhét thêm được một người nữa vào, chăn cũng có thể sập xuống che lại lưng của hai người, cho nên không có chuyện Đường Trì dựa gần vào thân thể Cố Lâm Tranh.
Chẳng qua bên cạnh có thêm một người đàn ông, vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của anh, Đường Trì cả người cứng đờ, hơn nữa ký ức trong đầu cô dần dần hiện lên rõ ràng, cả người không hề buồn ngủ, trừng mắt nhìn về phía màn đêm, hoàn toàn bị một sự thật làm giật mình.
Cô xuyên qua.
Hơn nữa không phải xuyên qua thành người khác, mà xuyên đến bản thân ở một thế giới song song.
Một Đường Trì hoàn toàn khác so với cô trước kia.
Cuộc đời của các cô, thực sự có bắn đại bác cũng không liên quan đến nhau.