Nếu như dựa vào tính khí bạo lực trước kia của Đường Trì, những người như Cố Lâm Diệp sao có thể lắc lư trước mặt cô đến ngày thứ hai.
Lúc này là tình huống đặc biệt, trước tiên phải giả bộ yếu đuối một chút.
Đi xuống lầu, Đường Trì lễ phép chào hỏi: “Ông nội, ba, mẹ, em trai Lâm Diệp, buổi sáng tốt lành.”
Âm thanh dịu dàng, nghe xong liền liên tưởng đến chất giọng của em gái mềm mại.
Đây cũng là kinh nghiệm sống nhiều năm của Đường Trì, sinh ra một bộ mặt có thể đi lừa gạt người khác.
Không ai có thể nghĩ tới một em gái dịu dàng lại có dáng vẻ hung dữ như vậy…
Cô đặc biệt gọi một tiếng em trai Lâm Diệp khiến sắc mặt Cố Lâm Diệp đen như đít nồi.
Trên danh nghĩa Đường Trì là chị dâu của anh ta, nhưng cô còn nhỏ hơn Cố Lâm Diệp một tuổi.
Lúc này cô gọi em trai, đối với Cố Lâm Diệp mà nói, anh ta cảm giác mình bị làm nhục.
Người nhà Cố gia không đặc biệt để ý, mẹ Cố còn trêu ghẹo nói: “Tiểu Trì, con chỉ chào hỏi chúng ta, còn chưa nói với ông xã của con sao?”
Cố Lâm Tranh ngồi bên kia động tác liền dừng lại.
Đường Trì ngượng ngùng cười nói: “Ở trong phòng con có nói rồi.”
Cố Lâm Tranh liếc nhìn cô một cái, đôi mắt bình tĩnh, cũng không vạch trần lời nói dối của cô.
Cố Thiên Hà thấy sắc mặt Đường Trì thoáng dừng một chút, vẻ mặt ông hơi giãn ra, cũng không bởi vì gia đình của Đường Trì mà đối với cô có ý kiến gì.
Ông chỉ chỉ vị trí, “Cháu cứ ngồi bên cạnh Lâm Tranh đi. Tiểu Trì, ngày tân hôn đầu tiên để Lâm Tranh cùng con về nhà mẹ đẻ, chỉ là Lâm Tranh mấy ngày nay có việc làm ăn rất quan trọng nên hoãn lại mấy ngày, đợi xong việc nó sẽ cùng con về nhà mẹ đẻ. Ông đã để mẹ chồng cháu gọi điện thoại cho cha mẹ cháu hiểu.”
Cô vừa ngồi xuống, Cố Thiên Hà đã giải thích chuyện này với Đường Trì, Đường Trì vốn dĩ đối với chuyện này cầu còn không được nên cũng không có ý kiến, cô chỉ gật đầu, “Ông nội, cháu có thể hiểu, chuyện của Lâm Tranh quan trọng, không sao đâu.”
Cố Lâm Diệp thấy dáng vẻ người phụ nữ vâng vâng dạ dạ liền hừ một tiếng.
Người phụ nữ không có chủ kiến.
Tiếng anh hừ nhẹ bị Đường Trì nghe thấy, cô vốn dĩ ngồi đối diện với Cố Lâm Diệp, anh có dáng vẻ gì cô đều có thể nhìn thấy rõ.
Đồ lưu manh!!
Lúc trước, Đường Trì thấy người đẹp trai như Cố Lâm Diệp còn có thể biện hộ lý do cho nhiều hành vi bất lịch sự của anh, nhưng bây giờ so với Cố Lâm Tranh, Đường Trì chỉ cảm thấy ghê tởm.
Nếu như Cố Lâm Diệp biết Đường Trì suy nghĩ về anh ta như vậy, chắc chắn sẽ nổi khùng ngay tại chỗ - sau đó bị cô đánh cho đến khi gọi ông nội.
Cố Lâm Tranh cũng nhìn thấy, hành động không lễ phép của Cố Lâm Diệp, anh khẽ nhíu mày lại, ánh mắt trở nên sắc bén, sau đó nhìn Cố Lâm Diệp với ánh mắt cảnh cáo, ý bảo anh ta an phận một chút.
Cố Lâm Diệp nhìn thấy ánh mắt của anh trai, lập tức liền trở nên nhát gan.
Trong nhà này, anh ta sợ nhất là anh trai và ông nội.
Nhưng anh ta cũng có chút ủy khuất, không phải anh trai không có tình cảm gì với người phụ nữ này sao, vậy tại sao lại bênh vực cô ta?
Người nhà họ Cố ăn cơm đều tương đối yên tĩnh, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên sau khi Đường Trì bước vào cửa, mẹ Cố nhiệt tình rất nhiều, dặn dò cô ăn nhiều một chút, cha Cố bình thường ít nói, hôm nay cũng phá lệ nhìn Đường Trì càng thêm nhu hòa.
Ngẫu nhiên Cố Lâm Diệp sẽ liếc mắt nhìn Đường Trì với ánh mắt xem thường.
Ăn bữa sáng xong, cha Cố cùng Cố Lâm Tranh cùng nhau đi làm, Cố Thiên Hà sức khỏe không tốt nên ăn xong thì về phòng nghỉ ngơi, trong nhà chỉ còn Đường Trì, mẹ Cố và Cố Lâm Diệp.
Hôm nay, Đường Trì không có lớp, cũng không thể đi đâu, càng không dám gọi điện cho cha mẹ, trong lòng đối với chuyện mình có cha mẹ có chút mâu thuẫn.
Cô chỉ có thể ngây ngốc trong nhà, nhìn thấy Cố Lâm Diệp không đi, cô tự nhiên hỏi một câu, “Lâm Diệp, hôm nay em không đi làm sao?”
Kết quả, Cố Lâm Diệp nhảy dựng khỏi ghế giống như bị dẫm phải đuôi, “Cô đang muốn làm nhục tôi đúng không?”
Đường Trì: “. . .”
Mẹ nó đồ thiểu năng.