Cạnh giường có đặt một cái đồng hồ báo thức, cô vô thức nhìn thời gian trên đó, giờ Tây Tạng mới có sáu rưỡi sáng!
Cố Lâm Tranh này có thói quen thần tiên gì vậy!!!
Đường Trì, người không bao giờ thức dậy trước mười giờ sáng sau khi tốt nghiệp trung học, cảm thấy rất ghen tỵ.
Cô vốn không hề ngủ, bây giờ cũng không có cảm giác muốn ngủ tiếp, liền lập tức thức dậy.
Dựa theo ký ức trong đầu, cô trước tiên đi vào phòng tắm thay quần áo của bản thân.
Căn phòng mới này chính là phòng ngủ của Cố Lâm Tranh, ngoại trừ những người hầu dọn phòng, hoặc là người nhà của Cố Lâm Tranh, căn bản không ai được phép ra vào, Đường Trí là một ngoại lệ.
Đường Trì chống hai tay lên, ngơ ngác nhìn bản thân mình ở trong gương.
Do luôn phải luyện tập, nên dáng người của cô rất đẹp, chính là dáng người ma quỷ trong truyền thuyết, ngực to eo nhỏ. Đương nhiên vốn liếng trời cho bẩm sinh cũng không tồi, cô cao 1m67 cũng xem như tương đối hoàn mỹ. Hơn nữa do vốn có thiên phú đánh đấm bẩm sinh, cô ở vài phương diện cũng không cần luyện tập quá cực khổ, tự nhiên cũng luyện ra được một thân đầy đặn đến đáng sợ như vậy.
Nhưng võ thuật cũng không phải dựa vào nắm đấm để dọa người. . . Con gái vẫn luôn theo đuổi cái đẹp, Đường Trì đương nhiên như cũng vậy.
Chỉ là nguyên chủ của thân thể này, bình thường căn bản không hề tập luyện qua, nhìn có chút gầy, hơn nữa nhìn có vẻ có chút suy dinh dưỡng.
Cái cánh tay này. . .
Đường Trì sờ thử, quả thực như là một cây sào mỏng manh.
Cô vốn là dạng người không dễ tăng cân, cộng thêm năng lượng tiêu hao cho tập luyện vô cùng lớn, nên cô ăn rất nhiều. Mà nguyên chủ dường như tin chắc rằng gầy mới là đẹp nhất, nên ăn rất ít, như vậy không yếu mới là lạ.
Đường Trì có chút chua xót, nhưng mà nghĩ lại, đây vốn dĩ cũng là bản thân cô.
Chỉ là, mọi thứ đều giống nhau, nhưng lại không phải cùng một cuộc sống, Đường Trì cũng không rõ tại sao bản thân lại xuyên đến đây, chẳng lẽ Đường Trì ở nơi này cũng có thể đã xuyên đến thế giới của cô?
Cô cũng không biết nên đối diện thế nào với cha mẹ ở thế giới này.
Bên ngoài truyền đến tiếng động, Đường Trì giật mình, nhanh chóng rửa mặt sửa soạn bản thân, người đó rất nhanh đã đến bên ngoài phòng tắm, là Cố Lâm Tranh.
Anh mặc xong bộ quần áo thường ngày, áo sơ mi trắng phối với quần âu ống đứng, áo khoác ngoài vẫn chưa mặc vào, đây là điệu bộ phải đi làm thường thấy.
Ăn mặc khá đơn giản, người đẹp dù có đến mức nào cũng toát ra tư vị khác nhau, mà dáng vẻ này của Cố Lâm Tranh, toả ra khí tức mê người, khiến người khác chỉ hận không thể nhảy bổ vào.
Chỉ là so với tối qua, ánh sáng ban ngày càng làm anh tỉnh táo, dáng vẻ càng thêm phần lạnh lùng, thậm chí còn lộ ra cảm giác xa lánh cự tuyệt khiến người ta cảm thấy cách xa ngàn dặm.
Anh thấy Đường Trì đã dậy, có chút kinh ngạc, nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại, lúc đến chỗ cửa tủ chọn cà vạt, anh hỏi một câu: “Cô hôm nay có tiết học à?”
“À…”
Đường Trí nhớ lại, nguyên chủ còn chưa tốt nghiệp, bây giờ đang học năm tư, là thời điểm quan trọng.
Hai bọn họ cũng không có kế hoạch cho tuần trăng mật, bởi vì công việc của Cố Lâm Tranh rất bận căn bản không có thời gian, anh nói sẽ bù lại vào lần sau, nhưng thực ra chỉ muốn miễn cưỡng lấy cớ để che mắt ông nội.
Anh vốn không hề có dự định sẽ đi tuần trăng mật với Đường Trì.
Thấy anh hỏi như vậy, Đường Trì nghĩ đến thời khoá biểu trong đầu, lắc lắc đầu: “Hôm nay không có tiết.”
Lúc này cô có chút tiếc nuối, biết trước nếu như xuyên không, đã thế còn nhỏ hơn hai tuổi, cô sẽ ghi nhớ hết con số trúng giải trong hai năm này.
Bây giờ vừa không rõ trong hai năm này sẽ xảy ra sự kiện lớn gì, mà ngay cả những con số quan trọng cô cũng không nhớ ra nổi một cái.
Bởi vì Đường Trì trước giờ vốn không chơi xổ số, tự nhiên cũng không để ý xem có thông báo xổ số gì mới, chỉ là thỉnh thoảng thấy tin tức có người trúng giải độc đắc mấy chục triệu thậm chí hơn 100 triệu, nhưng cô cũng chưa để ý đến các con số.
Bây giờ nghĩ lại, đúng là sai lầm lớn nhất của đời người…