Anh nghe xong gật đầu, cũng không nói gì, sau đó thắt cà vạt gọn gàng, khoác lên mình chiếc áo vest cao cấp do studio cũ của Ý may, rủ Đường Trì cùng đi ra ngoài.
“Cô tỉnh rồi thì ra ngoài ăn cơm đi, cha mẹ đều tỉnh cả rồi.”
Đường Trì có chút đau đầu.
Đưa cô lên đài tham gia thi đấu, đấu với ai cô đều vui vẻ.
Bây giờ không biết đi gặp cha mẹ chồng như thế nào, nên cô lại có chút hèn nhát.
Nhưng đây là ngày đầu tiên kết hôn.
Vẫn còn ở nhà họ Cố, cô có thể đi sao?
Cố Lâm Tranh không nhận ra sự do dự của Đường Trì, bởi vì anh đã đi khỏi phòng ngủ.
Đường Trì đấu tranh vài phút, cuối cùng cũng không còn cách nào, vẫn lựa chọn đi xuống tầng.
Bởi vì tối hôm qua quá đột ngột, cũng không cẩn thận nhìn kỹ ở đây, sáng nay khi tỉnh dậy thật sự cô bị sốc bởi phòng ngủ xa hoa của Cố Lâm Tranh. Trong lòng vẫn đang nghĩ 10 triệu USD có đủ để trang trí cho phòng ngủ của Cố Lâm Tranh hay không. Nhìn phòng khách bên ngoài phòng ngủ, Đường Trì lập tức cảm thấy khoảng cách giàu nghèo của cuộc sống này quá lớn.
Cô nghĩ rằng chiến thắng rồi thì chính là bước lên đỉnh cao của cuộc đời mình, sau này tùy tiện có một ông chủ nào đó mời cô làm vệ sĩ cũng kiếm được hàng chục triệu USD mỗi năm, bây giờ nghĩ lại đó cũng chỉ là một công việc bán thời gian.
Nhà họ Cố sống trong biệt thự có địa điểm tốt nhất ở Đế Đô, trang trí thì không cần phải nói, hơn nữa diện tích còn rất lớn.
Phòng ngủ của Cố Lâm Tranh có hai tầng, ra ngoài đi dọc hành lang và rẽ trái là cầu thang, dựa vào tường có thể nhìn thẳng ra toàn bộ phòng khách.
Một chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ treo trên chỗ cao nhất của trần nhà, được tùy chỉnh rất đặc biệt vì mẹ Cố Lâm Tranh thích nó.
Một số bức tranh nổi tiếng được treo trên tường ở cầu thang, Đường Trì cũng không biết đây là loại tranh gì nhưng khẳng định rất đắt.
Thấy Đường Trì đi xuống, mẹ Cố Lâm Tranh đang ngồi trên bàn ăn ở giữa phòng khách mỉm cười vẫy tay với Đường Trì: “Lại đây Tiểu Trì, đến đây ăn sáng thôi.”
Mẹ Cố sinh ra một người con trai như Cố Lâm Tranh, tất nhiên điều kiện không tệ, dung mạo càng thêm xuất chúng, mặc dù bây giờ đã sống nửa đời người nhưng được bảo dưỡng rất tốt, lộ ra khí chất của một người phụ nữ tao nhã, quả thật là một mỹ nhân hiếm có.
Bà ấy vừa mở miệng, mọi người đang ngồi trên bàn đều nhìn sang.
Ngồi ở vị trí chính dĩ nhiên là ông nội của Cố Lâm Tranh, Cố Thiên Hà năm nay đã hơn bảy mươi cũng đã lớn tuổi, mấy năm gần đây sức khỏe không được tốt, khí lực không được sung mãn nhưng vẫn giữ được sự uy nghiêm, làm lãnh đạo được chục năm, lúc im lặng đều khiến mọi người thấy áp lực rất lớn.
Bên tay phải của ông là mẹ Cố, bên trái chính là ba của Cố Lâm Tranh, Cố Hằng Tiêu.
Cố Lâm Tranh có lẽ được di truyền từ mẹ Cố nhiều hơn, Cố Lâm Tranh và mẹ Cố đều bảo dưỡng không tồi, họ có một người bác cả trông rất đẹp, đôi mắt của Cố Lâm Tranh và bác ấy rất giống nhau, các ngũ quan còn lại thì giống mẹ.
Đường Trì cẩn thận nhìn, sau đó cảm thấy Cố Lâm Tranh chính là huyền thoại trong việc chọn những nét đẹp của bố mẹ để phát triển .
Ngồi bên cạnh mẹ Cố, ngoài Cố Lâm Tranh, đối diện còn có một người đàn ông.
Người đàn ông này chính là em trai của Cố Lâm Tranh, Cố Lâm Diệp.
Cố Lâm Diệp so với Cố Lâm Tranh thì nhỏ hơn ba tuổi, cũng đẹp không kém, chỉ là lớn lên giống ba.
So với khí chất điềm đạm và kiệm lời, lạnh lùng của Cố Lâm Tranh thì Cố Lâm Diệp lại là một tay ăn chơi có tiếng của nhà họ Cố.
Nhìn thấy Đường Trì đi xuống, anh ta nhất thời đưa mắt liếc nhìn Đường Trì, anh ta rõ ràng là không thích cô.
Đường Trì lần đầu gặp anh ta, trong đầu lập tức tự động bật ra bộ nhớ tương ứng.
Cố Lâm Diệp là một trong những người nhà họ Cố không thích Đường Trì, anh ta còn không thèm nhìn Đường Trì một lần, cảm thấy Đường Trì và Cố Lâm Tranh hoàn toàn không hợp, cũng chỉ có bản thân anh cả hoàn toàn bị Đường Trì mê hoặc.